"Gia chủ nhà họ Vũ , bây giờ phải làm sao đây?", Tần Vũ biết bây giờ thân phận của Vũ Hàn Thảo đã khác xưa, trước mặt người khác phải nói nhỏ.
"Để tôi đi tìm bác sĩ hộ lý trước đây của ông nội tôi".
Cùng lúc đó…
"Nhậm Kiến Tường! Cảm giác bị người ta chơi xấu có dễ chịu không?"
Một giọng nói xa xăm vang lên, Nhậm Kiến Tường chợt mở mắt ra.
Có chuyện gì vậy?
Anh đang ở đâu vậy?
Nhậm Kiến Tường nhìn xung quanh một vòng thì chỉ thấy toàn là bóng tối.
"Không cần phải nhìn, anh không nhìn thấy tôi đâu! Tôi ở trong tâm hải của anh!", giọng nói kia chậm rãi cất lên.
"Tâm hải?"
Nhậm Kiến Tường đột nhiên nhớ ra lúc trước anh từng nghe đến từ này rồi, một số tu sĩ có tu vi cao sẽ có tâm hải.
Tâm hải cũng có linh hồn thuộc về riêng nó.
Trước đây anh cũng chưa từng có, anh còn tưởng tu vi của mình không đủ cao.
Bây giờ xem ra không phải như vậy.
Nhậm Kiến Tường im lặng suy nghĩ rồi đáp lại giọng nói đó: "Mày chính là linh hồn tâm hải của tao sao?"
"Thông minh đấy!", giọng nói kia hơi tỏ vẻ chế giễu.
Sau đó xung quanh anh sáng bừng lên, anh phát hiện ra đây chính là nhà của mình, bây giờ anh đang trong phòng ngủ.
"Chuyện… chuyện này là như thế nào?"
Nhậm Kiến Tường kinh ngạc thốt lên.
Linh hồn tâm hải thản nhiên nói: "Tâm hải là nơi đẹp nhất mà con người luôn mong muốn, anh yêu gia đình nhất thì tâm hải sẽ dùng nhà của anh làm cảnh vật xung quanh!"
Nhậm Kiến Tường không nói gì nữa.
"Đúng rồi, tiện đây tôi nhắc luôn, bây giờ anh đã bị nhốt ở trong này, vì độc tính anh hấp thụ quá mạnh nên tâm hải tự động mở chế độ bảo vệ, nhốt anh ở trong linh hồn tâm hải, phải vượt qua được thử thách thì mới ra ngoài được!"
"Thử thách?"
Nhậm Kiến Tường đưa tay ra muốn đẩy cánh cửa phòng ngủ mới phát hiện ra mình không thể đẩy được.
"Thử thách gì?"
"Thử thách sống còn!", linh hồn tâm hải thản nhiên nói.
Vừa dứt lời thì cảnh tượng xung quanh Nhậm Kiến Tường lại thay đổi.
Nhậm Kiến Tường lại bị một luồng ánh sáng mạnh làm ngất đi.
Mở mắt ra lại thấy mình đang ở trong bệnh viện.
"Có chuyện gì vậy?"
Nhậm Kiến Tường vẫn chưa kịp phản ứng, thì có một bóng người chặn trước mặt anh.
Là một y tá.
"Anh Nhậm, cô Diệp mất nhiều máu quá, hai mẹ con chỉ giữ được một người thôi! Anh Nhậm, anh mau đưa ra quyết định đi!"
Nhậm Kiến Tường bối rối.
Sao từng câu từng chữ của cô y tá này lại có thể khiến Nhậm Kiến Tường khó chịu đến vậy chứ?
"Cô… cô nói cái gì?", Nhậm Kiến Tường lúng túng hỏi lại.
Trong nháy mắt anh nhìn thấy đèn phẫu thuật ở bên cạnh sáng lên, anh liếc nhìn qua lại thấy ông cụ Diệp ngồi bên cạnh, anh lập tức tỉnh táo.
"Bây giờ là năm bao nhiêu?"
"12 đấy?", y tá còn tưởng Nhậm Kiến Tường quá sốc, tinh thần không được tỉnh táo.
Thật ra Nhậm Kiến Tường cảm giác như sét đánh ngang tai.
Năm 12?
Đây không phải năm anh và Diệp Yến phát sinh quan hệ sau đó anh lên tiên giới sao?
Bây giờ… bây giờ Diệp Yến đang sinh con sao?
"Anh Nhậm! Anh mau đưa ra quyết định đi, bác sĩ không chờ đợi được lâu đâu!", y tá vội vàng thúc giục.
Trong đầu Nhậm Kiến Tường đột nhiên phản ứng lại.
Đứa bé?
Đứa bé?
Là Thư Thư!
Đứa bé này chính là Diệp Uyên Thư!
"Không! Chờ chút! Phải giữ cả hai cho tôi! Mau lên! Tôi sẽ làm phẫu thuật! Mau cho tôi vào!", Nhậm Kiến Tường phản ứng lại, bắt lấy tay của y tá rồi thúc giục cô ta đưa mình vào.
"Anh bị thần kinh à!"
Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc.
Là của ông cụ Diệp.
"Thằng phế vậy này còn chẳng biết nấu cơm ấy chứ còn đòi làm phẫu thuật! Mơ à!"
Ông cụ Diệp khinh thường nhìn Nhậm Kiến Tường rồi nói luôn: "Giữ mẹ, đứa bé này không cần cũng được!"
Không được!
Là Thư Thư đó!
"Không được! Không được! Để cho tôi vào! Tôi có thể giữ được hai mẹ con!", Nhậm Kiến Tường kéo lấy y tá, muốn đẩy cô ta ra rồi xông vào phòng phẫu thuật.
Nhưng anh lại cảm thấy đôi tay của mình bủn rủn không còn chút sức lực nào.
Lúc này anh mới nhớ ra, thật ra sau khi anh lên tiên giới, mất mấy năm mới có sức mạnh và y thuật.
Bây giờ nhớ lại, tất cả lại giống như một trang giấy trắng.
"Chuyện này là thế nào? Chuyện này là thế nào? Đây không phải sự thật!", Nhậm Kiến Tường ôm đầu đau khổ hét lên:" Đây không phải sự thật! Tôi có thể cứu được bọn họ!"
"A!"
Nhậm Kiến Tường hét lên thảm thiết, y tá và ông cụ Diệp đều giật mình.
"Anh ta bị điên rồi sao?", y tá lùi lại phía sau vài bước rồi nói nhỏ.
Ông cụ Diệp khẽ nói: "Mất mặt quá! Cho người đến đuổi nó ra ngoài đi!"
Vừa dứt lời thì đèn ở phòng phẫu thuật đột nhiên tắt.
Bác sĩ bước ra ngoài đẩy ra một chiếc giường phủ khăn trắng.
"Xin lỗi… chúng tôi đã cố gắng hết sức!", bác sĩ thương xót nói.
Trong đầu Nhậm Kiến Tường như bùng nổ.
"Yến Nhi! Thư Thư!", anh lảo đảo tiến lên phía trước bám lấy thành giường rồi run rẩy gỡ tấm vải trắng ra.
Diệp Yến nằm yên trên giường, khuôn mặt vẫn còn sự thống khổ.
"Yến Nhi! Thư Thư! Anh xin lỗi em, bố xin lỗi con gái!", Nhậm Kiến Tường gào khóc đau đớn.
Cả thế giới này của anh đã sụp đổ.
Chuyện này là sao? Đã xảy ra sai xót ở đâu?
Tại sao lại thế này! Sao hai mẹ con họ lại chết!
Là vì anh sao?
Nhậm Kiến Tường đang tự nghi ngờ chính bản thân mình.
Bỗng nhiên tất cả mọi thứ xung quanh anh dừng lại.
"Anh xem anh vô dụng chưa kìa! Không phải anh yêu gia đình nhất sao? Không phải anh yêu thương vợ con của anh lắm sao? Sao lại không giữ được bọn họ?"
Đôi mắt Nhậm Kiến Tường đỏ rực!
"Có muốn trở lên mạnh mẽ hơn không? Có muốn giữ được bọn họ không?"
Giọng nói của linh hồn tâm hải lại vang bên tai anh.
Nhậm Kiến Tường lúc này đã thực sự phát điên rồi, anh đang định gật đầu thì…
"Chồng ơi", tiếng kêu gào của Diệp Yến vang lên: "Chồng ơi! Anh bị làm sao thế này?"
Đôi mắt của Nhậm Kiến Tường đột nhiên sáng rực.
Là Diệp Yến!
"Chồng ơi anh mau tỉnh lại đi! Em và Thư Thư đang chờ anh này!"
Giọng nói của Diệp Yến ngày càng sốt ruột.
Nhậm Kiến Tường nhìn thấy tất cả trước mắt.
Diệp Yến vẫn nằm trên giường với đầy vết máu nhưng tiếng gọi bên tai vẫn rất rõ ràng.
"Anh có muốn mạnh hơn không?", linh hồn tâm hải tiếp tục hỏi.
Nhậm Kiến Tường đã bình tĩnh lại!
Đây là ảo ảnh!
Mình đúng là ngu xuẩn!
Lo lắng nhiều quá sẽ bị rối loạn! Vậy mà anh không nhìn ra đây là ảo ảnh!
"Không! Tao không muốn!", Nhậm Kiến Tường trả lời dứt khoát sau đó mạnh mẽ mở mắt ra!
Cảnh tượng kinh hoàng trước mắt biến thành hư không rồi hình ảnh Diệp Yến dần hiện ra.
"Chồng ơi, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi!"
Diệp Yến mừng đến chảy nước mắt, ôm chầm lấy anh.
"Anh làm em sợ chết khiếp đó!"
Nhậm Kiến Tường hoảng hốt, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trong hốc mắt đỏ hoe.
"Anh không sao rồi! Vợ yên tâm đi! Anh không sao!", Nhậm Kiến Tường đưa tay ra khẽ chạm vào đầu Diệp Yến: "Em vẫn còn sống! Tốt quá rồi!"
Diệp Yến đập vào lưng anh một cái rồi nói: "Anh nói linh tinh gì vậy! Đương nhiên là em còn sống rồi! Em và con gái vẫn đang sống tốt mà!"
Nhậm Kiến Tường nhắm mắt lại, nghĩ lại chuyện vừa rồi, chỉ cảm thấy điều tuyệt vời trước mắt hơi không chân thực.
"Chồng! Chồng ơi!", Diệp Yến thấy Nhậm Kiến Tường không ý kiến gì, khóc lóc định gọi bác sĩ.