Ông Bố Toàn Năng

Chương 116-119




Chương 116: Đuổi người

Lời này của Vũ Mạc Sầu cứng hệt như đá, khơi nguồn cho mọi sóng gió của nhà họ Vũ.

Thật vậy, Nhậm Kiến Tường có mạnh mẽ, có được ông cụ Vũ coi trọng nhường nào thì cũng chỉ là người ngoài!

Vả lại, sức mạnh mà Nhậm Kiển Tường thể hiện ra cũng chỉ khiến mọi người sợ hãi!

Nếu anh vẫn tiếp tục làm vậy thì sẽ đây sẽ là tin xấu với tất cả những ai đang ấp ủ ý đồ muốn quản cả nhà họ Vũ.

Vũ Hàn Thảo cũng nhận ra tình huống bấp bênh trước mắt, đang định mở lời thì Nhậm Kiến Tường lại bật cười, chen ngang.

"Vũ Mạc Sầu, tôi không hề có ý định muốn quản cả nhà họ Vũ, tôi càng không muốn giúp các người! Anh nghĩ các anh là ai chứ?"

Câu nói này của Nhậm Kiến Tường khiến những người còn lại của nhà họ Vũ đang có mặt ở đây đều sững người.

"Anh nghĩ nhà họ Vũ của anh mạnh cỡ nào?"

"Giàu hơn tôi? Hay có quyền thế hơn tôi?"

Không ai nói gì!

"Tôi nói cho các người biết! Nếu không phải vì Vũ Hàn Thảo và ông cụ Vũ lo lắng cho các người, muốn nhà họ Vũ phát triển, muốn các người các người có thể ấm no đủ đầy thì các người nghĩ tôi dựa vào cái thá gì mà phải tới đây giúp, tôi rảnh lắm sao?"

Vũ Mạc Sầu nghẹn họng, im lặng một lúc lâu.

"Vũ Mạc Sầu, còn anh nữa đấy, anh nghĩ anh làm vậy trước mặt mọi người thì rất anh dũng sao?"

Vũ Mạc Sầu nói không lên lời.

"Lúc ông cụ Vũ lâm bệnh, anh giở trò với Vũ Hàn Thảo, lại còn nhốt Tiểu Tường lại, định nhân cơ hội này cướp quyền thế!"

"Anh nói thử xem, nhà họ Vũ nên giao cho anh tiếp quản sao?"

Những người xung quanh ngay lập tức nhìn Vũ Mạc Sầu bằng ánh mắt hoàn toàn khác.

"Vũ Mạc Sầu! Thì ra anh tích cực như vậy là vì chột dạ!", cô gái xinh đẹp ban nãy không nhịn được mà chen lời: "Dám giờ trò với gia chủ mới của nhà họ Vũ sao? Theo quy định của nhà họ Vũ, hình như là sẽ bị đuổi ra khỏi nhà đấy!"

"Vũ Tú Vinh! Mày!", Vũ Mạc Sầu không nhịn được, quay đầu nhìn chằm chằm Vũ Tú Vinh, cô ta không thèm sợ hắn, quay sang nhìn Vũ Hàn Thảo, nói: "Gia chủ nhà họ Vũ, tôi nói vậy có đúng không?"

Lúc này, Vũ Hàn Thảo mới kịp phản ứng lại, mỉm cười cảm ơn với Vũ Tú Vinh, sau đó lại trầm tư, quay đầu nghiêm túc nói: "Vũ Mạc Sầu, tôi cho anh một tiếng đồng hồ, một là anh dọn đồ cút ra khỏi nhà họ Vũ, hai là anh có thể thử đấu một trận với phó gia chủ, nếu có thể thắng được anh ấy, anh có thể ở lại".

Vũ Mạc Sầu giận tím người, nhưng vừa nhìn thấy Nhậm Kiến Tường thì đã run sợ.

"Vũ Hàn Thảo... mày! Sớm muộn gì mày cũng sẽ hối hận!", Vũ Mạc Sầu không dám làm loạn, lẳng lặng rút lui cùng đám đàn em.

“Giải tán thôi, chẳng lẽ các người cũng muốn giống như Vũ Mạc Sầu, cút ra khỏi nhà họ Vũ sao?", Nhậm Kiến Tường lạnh lùng nhìn những người khác đang đứng hóng.

Những người còn lại cũng ngay lập tức mỗi người mỗi ngả.

Lúc này, Vũ Hàn Thảo mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn ông cụ Vũ đã nhắm mắt xuôi tay, đang nằm trên ghế, nước mắt lại không kìm được mà tuôn rơi.

"Ông ơi, cháu nhất định sẽ quản lý nhà họ Vũ thật tốt, không để ông thất vọng!"

Nhậm Kiến Tường đứng bên cạnh yên lặng nhìn, không nói gì, không kìm được mà vo chặt tay thành nắm đấm.

"Cái gì! Cậu là phó gia chủ nhà họ Vũ sao?"

Về đến công ty, sau khi nghe được tin này, Tần Vũ vô cùng kinh ngạc, sau đó cũng mừng thầm!

"Vậy thì tốt quá! Từ giờ trở đi có thể ngang nhiên đi lại ở nhà họ Vũ rồi!"

“Tốt cái đầu cậu ấy!", Nhậm Kiến Tường không nói gì, gõ cho Tần Vũ một cái.

"Tại sao lại đánh mình, mình nói có sai đâu?"

Tần Vũ ôm đầu oan ức, nói: "Cậu nghĩ mà xem, giờ cậu là chủ tịch tập đoàn Song Diệp, lại còn là phó gia chủ nhà họ Vũ, hai danh phận này đã đủ có tiếng nói rồi!"

Nhậm Kiến Tường vẫn lặng nghĩ về tình cảnh hiện giờ của nhà họ Vũ, không khỏi thở dài lo lắng.

"Cậu thì biết cái gì, nếu nhà họ Vũ cứ mãi như thế này, cho dù Vũ Hàn Thảo và mình có bản lĩnh đến mấy thì cũng không có cách nào trị được đám người nhà họ Vũ!"

"Kệ đi, không nói nữa!"

Trong lòng Nhậm Kiến Tường nóng như lửa đốt.

"À, nhắc mới nhớ, chẳng phải cậu đang ở cùng với Trương Thiên Thu à? Dạo gần đây như nào rồi?"

Vừa nhắc tới chuyện này, Tần Vũ liền hét toáng lên!

"Cậu mau tha cho mình đi! Trương Thiên Thu là một tên bệnh hoạn, lầm bầm từ sáng tới tối, không biết nên nói gì nữa!"

Tần Vũ sắp khóc tới nơi!

"Cậu biết không, Trương Thiên Thu mắc bệnh cưỡng chế, đồ đã nhiều lại còn đòi sắp xếp cho ngay ngắn, ngày ngày dọn dẹp, xếp đồ, mình sắp không chịu nổi anh ta rồi!"

Nhậm Kiến Tường thấy Tần Vũ than vãn vậy, trong lòng cũng vui lên không ít.

"Cậu còn cười được à?"

Tần Vũ tức đến muốn ói, sau đó chợt nghĩ ra điều gì đó bèn lấy điện thoại ra cho Nhậm Kiến Tường xem, nói: "À, lâu rồi cậu chưa về nhà nhỉ, lần trước Thư Thư có nhắn tin cho mình, nói là mong cậu về nhà sớm, mẹ con bé không vui thì phải!"

Sắc mặt của Nhậm Kiến Tường ngay lập tức trở nên nghiêm túc, anh nghĩ chốc lát rồi trả điện thoại cho Tần Vũ: "Mình biết rồi, tạm thời cậu cứ mặc anh ta đi, anh ta sẽ dọn đi sớm thôi!"

Tần Vũ gật đầu.

Buổi tối, Nhậm Kiến Tường ôm một con gấu bông lớn và một hộp trang sức nhỏ, ấn chuông trước cửa nhà anh.

Anh cũng thoáng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, đoán là nhà đang nấu cơm.

Quả nhiên, Diệp Yến là người mở cửa, cô đang mặc tạp dề, vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhậm Kiến Tường.

"Sao anh lại về giờ này, anh chưa ăn cơm đúng không? Em đang nấu mấy món!", Diệp Yến kéo cánh tay Nhậm Kiến Tường, quay đầu về phía phòng ngủ, dịu dàng gọi: "Thư Thư, bố con về rồi này!"

“Bố!", tiếng vui mừng vang lên từ trong phòng, sau đó là tiếng chạy lon ton.

“Bố, con nhớ bố quá đi mất!", Diệp Uyên Thư mừng rỡ lao đến, thú Tụ Linh cũng chạy lon ton ở phía sau.

Mới không gặp một thời gian, thú Tụ Linh đã quen với cuộc sống của thú cưng, không những thế còn biết vẫy đuôi rất thành thục.

"Gấu bông! Đây là thứ con vẫn luôn mong đợi!", Diệp Uyên Thư mừng rỡ, sau đó hôn con gấu một cái.

"Vợ à, còn đây là quà cho em!", Nhậm Kiến Tường lấy hộp trang sức ra, đưa cho Diệp Yến.

Diệp Yến lúng túng lau tay, hệt như sợ tay mình bẩn.

Nhậm Kiến Tường mỉm cười, mở hộp trang sức ra, bên trong là một sợi dây chuyền màu xanh lam.

"Đây là mẫu mới nhất, anh cũng không rành về trang sức lắm, không biết em có thích không nên bèn mua về!"

Nhậm Kiến Tường càng nói càng nhỏ, dường như có chút tủi thân.

Diệp Yến liền mang sợi dây chuyền qua chỗ anh, bảo anh đeo lên cổ cho cô, vui mừng đến khó tả.

Diệp Yến vốn đã xinh đẹp, mỉm cười lại càng xinh đẹp hơn.

Nhậm Kiến Tường sững người, ánh mắt sáng rực lên, Diệp Yến ngượng ngùng cúi đầu xuống.

“Con còn ở đây mà!", Diệp Yến thì thầm nói.

Lúc này, Nhậm Kiến Tường mới để ý thấy Diệp Uyên Thư đang ở bên cười trộm, anh khẽ ho hắng giọng rồi quay đi.

“Đi thôi, ăn cơm thôi!", Nhậm Kiến Tường dắt vợ đi về phía phòng ăn, nhìn bàn ăn với các món nhiều màu sắc liền khơi dậy vị giác.

Đàn ông mà! Về nhà với vợ con rồi cả nhà quây quần bên nhau mới là cuộc sống mà nhiều người mong đợi!

Chương 117: Tâm bệnh

Chẳng mấy chốc, thời gian hẹn với Trương Thiên Thu đã đến, Tần Vũ đưa Nhậm Kiến Tường về nhà thì thấy Trương Thiên Thu đang bận rộn thu dọn đồ đạc.

“Ôi, chỉ cần tôi không ở nhà nói chuyện với anh ta thì anh ta sẽ thế này đây, cứ như một kẻ bị bệnh thần kinh!”, Tần Vũ thì thào bên tai Nhậm Kiến Tường.

“Đừng tưởng tôi không nghe thấy anh nói gì!”, Trương Thiên Thu đột nhiên lên tiếng, khiến hai người họ giật mình.

“Anh mới bị bệnh đấy!”, Tần Vũ không nhẫn nhịn được liền mắng nhiếc.

Trương Thiên Thu không để ý đến anh ấy, mà chuyển dời ánh mắt về phía Nhậm Kiến Tường: “Anh nói anh có cách chữa khỏi bệnh cho tôi, bây giờ tôi có đã có đủ thời gian cho anh rồi, anh nghĩ ra cách nào chưa?"

"Vì tin tưởng anh mà tôi đã trì hoãn chương trình livestream một tuần, mất hàng chục triệu tệ, bây giờ trên kênh của tôi, người hâm mộ và các nhà phân phối đều có ý kiến về tôi rồi”.

Trương Thiên Thu phàn nàn.

Nhậm Kiến Tường không nói nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn Trương Thiên Thu.

Sau một lúc, anh mở lời.

"Phát hiện ra vấn đề gì chưa?"

Trương Thiên Thu sững sờ, sốt ruột nói: "Vấn đề gì cơ?"

“Thực ra bệnh của anh là bệnh nghề nghiệp!”, Nhậm Kiến Tường phân tích rõ ràng mạch lạc.

"Anh làm chương trình livestream quá lâu, áp lực ba bên đều dồn nén trên người anh cho nên một ngày anh đều nói rất nhiều, cho dù không có chương trình livestream thì anh cũng lẩm bẩm một mình, còn căn bệnh thích dọn dẹp đồ đạc, thật ra đều là do nghề nghiệp của anh cả đấy”.

“Trương Thiên Thu, thực ra anh không bị bệnh, mà là anh nên nghỉ ngơi”, Nhậm Kiến Tường nói một cách chắc chắn.

Trương Thiên Thu sững sờ, sau đó cúi đầu xuống, cả người như chìm vào im lặng, sau đó thì thào nói: "Tôi biết, nhưng tôi không thể dừng lại”.

“Tại sao?”, lúc này Nhậm Kiến Tường nhẹ nhàng nói, chứ không bày ra tư thế hùng hổ dọa người với Trương Thiên Thu như trước.

"Trước kia khi bắt đầu đi làm tôi còn quá trẻ, không hiểu gì, do đó đã kí một bản hợp đồng với công ty, yêu cầu tôi phải làm việc cho công ty trong vòng mười năm!"

“Mười năm!”, Tần Vũ không khỏi tặc lưỡi!

Một đời người có thể có bao nhiêu mười năm chứ? Tuổi trẻ bỗng chốc không còn nữa!

"Lần này tôi xin nghỉ phép một tuần vì mấy năm nay tôi không ngừng làm việc để dành kỳ nghỉ! Nếu không, tôi thậm chí sẽ không có kỳ nghỉ!"

Trương Thiên Thu bi quan nói.

"Tôi sống trong một căn biệt thự trị giá một trăm triệu tệ, mọi người ngưỡng mộ lắm nhỉ! Tôi phải dùng sức khỏe để đánh đổi đấy”.

"Tôi có hàng triệu người hâm mộ trên Internet, mọi người ngưỡng mộ lắm nhỉ! Tôi phải dùng thanh xuân để đánh đổi đấy”.

"Mọi người đều ngưỡng mộ tôi! Nhưng tôi cũng mệt mỏi lắm!"

Nhậm Kiến Tường nhìn Trương Thiên Thu, im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Khi nào thì hết hạn hợp đồng? Mức phạt là bao nhiêu?"

Trương Thiên Thu suy tư một chút: “Hợp đồng còn năm năm nữa, tiền phạt nếu vi phạm hợp đồng khoảng tầm hai trăm triệu tệ”.

“Hai trăm triệu tệ ư?”, Tần Vũ kinh ngạc hét lên.

Nhậm Kiến Tường suy nghĩ một lúc: “Tôi sẽ thanh toán!"

“Ồ!”, Trương Thiên Thu thản nhiên đáp, rồi đột nhiên phản ứng lại: “Cái gì?”

“Anh điên rồi!”, Tần Vũ cũng hét lên.

Nhậm Kiến Tường gọi điện thoại cho bộ phận tài chính của công ty, trước khi cuộc gọi được kết nối, anh giải thích với hai người họ: “Vẫn còn ba trăm triệu tệ tiền vốn lưu động trong tài khoản cá nhân của tôi, yên tâm đi”.

"Không phải! Ý tôi không phải là nói anh không có tiền!", Trương Thiên Thu nhảy dựng lên: “Tôi không thể ký hợp đồng mười năm với anh đâu!"

“Không!”, Nhậm Kiến Tường dứt khoát nói: “Tần Vũ đã có kế hoạch, trong đó có đầy đủ tài liệu chi tiết, nếu không hiểu gì thì có thể hỏi lại cậu ấy”.

Trương Thiên Thu và Tần Vũ nhìn nhau.

"Trương Thiên Thu, anh nghĩ tại sao Kiến Tường lại muốn ký hợp đồng với anh! Tôi cảm thấy tiếc cho số tiền đó quá!", Tần Vũ nói thật.

Mặc dù giá trị của Trương Thiên Thu xứng đáng với số tiền này, nhưng Tần Vũ đã xem kế hoạch của Nhậm Kiến Tường, hoàn toàn không có dự định để Trương Thiên Thu làm việc cho bản thân Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường đang định nói thêm gì đó, thì lại nhận được phản hồi từ tài vụ, Nhậm Kiến Tường bình tĩnh giải thích tình hình cho người bên kia điện thoại.

“Người anh em, anh được tự do rồi!”, Tần Vũ đẩy cánh tay của Trương Thiên Thu: “Hai trăm triệu tệ đấy!”

Trương Thiên Thu nhìn Nhậm Kiến Tường với tâm trạng phức tạp.

Anh ta muốn nói với Nhậm Kiến Tường rằng thật ra không cần phải làm như vậy, nhưng khi lời nói này đến miệng lại không thể thốt nên lời.

Nhậm Kiến Tường đã bỏ ra hai trăm triệu tệ để mua tự do của anh ta, từ nay trở đi anh ta là người tự do.

Sau khi Nhậm Kiến Tường cúp máy, anh định nói gì đó thì chuông điện thoại lại vang lên.

Hội phó Trần!

"Alo, Kiến Tường! Bây giờ cậu có rảnh không?", hội phó Trần thì thào như bị đau răng.

Nhậm Kiến Tường suy nghĩ một chút, sau đó hỏi thẳng: "Hội phó Trần, ông và tôi cũng không phải là không thân thiết, có gì thì cứ nói thẳng là được”.

Hội phó Trần đang chờ câu nói này: “Kiến Tường, tôi gặp chút rắc rối, cậu có thể tới đây xem giúp tôi không?”

Rắc rối?

Không có nhiều chuyện có thể khiến hội phó Trần gặp rắc rối.

Nhậm Kiến Tường ngẫm nghĩ một lát, rồi đồng ý, anh và Tần Vũ lái xe đến chỗ mà hội phó Trần nói.

Sau khi đến nơi, mới phát hiện đây là một trung tâm mua sắm lớn nhưng vẫn đang được sửa chữa, bên trong vẫn có rất đông người dân vây quanh công trường.

Từ rất xa, Nhậm Kiến Tường đã có thể nhìn thấy hội phó Trần trong đó, anh và Tần Vũ vội chen vào.

"Tôi nói cho ông biết! Chồng của tôi đã bị bệnh khi làm việc ở chỗ của các người! Nếu không chữa khỏi thì các người cứ đợi bị hủy hoại thanh danh đi!"

Một giọng nữ nghẹn ngào vang lên, Nhậm Kiến Tường nhìn sang thì phát hiện đó là một bác gái ăn mặc giản dị.

Bên cạnh còn kéo theo một đứa bé đang khóc sướt mướt.

Hội phó Trần bị nhổ nước bọt vào mặt, khi nhìn thấy Nhậm Kiến Tường đến, trước tiên ông ta yêu cầu thư ký ứng phó với bà ta, sau đó mới giải thích sự việc cho Nhậm Kiến Tường.

Hội phó Trần gần đây đã đầu tư toàn bộ vào một quảng trường thương mại quy mô vừa, chỉ cần có thể xây dựng được thì sau khi khai trương sẽ có vô số lợi nhuận.

Đáng tiếc là trong quá trình xây dựng, Tiểu Phùng – công nhân làm thuê đã bất ngờ đổ bệnh và hôn mê khi đang làm việc, rồi trở thành người thực vật.

Bác gái lúc nãy và đứa trẻ là người nhà của công nhân đó, vừa nãy đến đây gây chuyện, bảo hội phó Trần buộc phải đưa ra lời giải thích.

Hội phó Trần cũng đã đưa tiền và thanh toán chi phí thuốc men.

Nhưng họ chỉ là hai mẹ con, chuyện này còn liên quan đến mạng người, đứa trẻ còn nhỏ như vậy cũng không thể không có bố!

Bác gái này cũng đã liên hệ với giới truyền thông, nếu không phải hội trưởng Trần có quan hệ rộng thì báo chí đã viết bài nhảm nhí, vậy thì quảng trường thương mại còn chưa xây dựng đã bị nước bọt của người dân dìm chết rồi!

Nhưng người bệnh vẫn chưa được chữa khỏi, hội phó Trần đã mời rất nhiều bác sĩ cũng không thể chữa khỏi, đó là lý do tại sao ông ta muốn Nhậm Kiến Tường đến khám.

Nhậm Kiến Tường suy nghĩ một chút, nhưng không dám đồng ý: “Để tôi xem tình trạng của bệnh nhân như thế nào thì mới có thể xác nhận chắc chắn với ông”.

Hội phó Trần thấy có hy vọng, vội vàng kéo bác gái kia lại và nói với bà ta rằng Nhậm Kiến Tường trước mặt cũng là một bác sĩ nổi tiếng, nói không chừng có thể chữa khỏi.

“Dựa vào cậu ta ư?”, bác gái đó nghi hoặc nhìn Nhậm Kiến Tường: “Thằng ranh con còn chưa mọc đủ lông mà chữa bệnh cho người khác sao?”

Những lời này quá khó nghe nhưng Nhậm Kiến Tường cũng không nôn nóng, anh nhẹ giọng nói: "Bà bị bệnh rồi!"

“Cái gì?” hội phó Trần và bác gái đồng thời kinh ngạc.

Chương 118: Người thực vật

“Kiến Tường à! Sao cậu có thể…, Hội phó Trần sắp khóc đến nơi rồi!”

“Cậu dám chửi tôi có bệnh? Mẹ tiên sư! Tôi…”, bác gái đang định hỏi thăm tới tổ tông của Nhậm Kiến Tường thì bị anh cướp lời.

“Bà có bệnh thật còn gì, bệnh ở động mạch vành ngốn không ít tiền đấy nhỉ!”

Bác gái lập tức nghẹn giọng.

“Bài tiết trong cơ thể bà cũng không được bình thường, tôi đoán chắc là năm nay bà vẫn chưa tới năm mươi nhỉ, phần lớn số tiền của Tiểu Phùng đều dùng để mua thuốc Đông y cho bà phải không?”

Mặt bác gái đỏ bừng.

Bởi vì Nhậm Kiến Tường đang nói thật.

“Cậu…”, bác gái lắp bắp lên tiếng, không còn cái khí thế như ban nãy nữa, “Cậu thật sự là thần y sao?”

Nhậm Kiến Tường thở dài một hơi: “Trước tiên tới bệnh viện thăm chồng bà đi đã, đứng đây mắng chửi chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu”.

Bác gái lập tức đồng ý rồi kéo con trai lên xe.

Hội phó Trần ngồi xe cả một đoạn đường, tâm trạng cũng ổn định hơn không ít, ông ta kéo Nhậm Kiến Tường tới phòng bệnh của Tiểu Phùng, chỉ vào người đang nằm thoi thóp trên giường và nói: “Chính là người này”.

Sắc mặt Tiểu Phùng trắng bệch, đôi môi tím tái, thoạt nhìn giống như bị trúng độc.

Nhậm Kiến Tường nhíu mày, giơ tay bắt mạch cho Tiểu Phùng.

“Sao rồi?”, hội phó Trần hỏi với vẻ mặt ngập tràn mong đợi.

Nhậm Kiến Tường chưa kịp trả lời thì bên ngoài cửa đột nhiên trở nên ồn ào, quấy nhiễu tâm trạng của Nhậm Kiến Tường.

“Mấy người túm tụm ở đây làm cái gì thế?”, một tiếng quát tháo bực tức vang lên, ngay sau đó có một nam thanh niên trông khá sáng sủa tiến vào bên trong.

“Tên trí thức giả này là ai?”, Nhậm Kiến Tường không khách khí nói.

“Anh nói ai trí thức giả đấy! Ôi! Hội phó Trần, sao ông lại ở đây thế?”, nam thanh niên lật mặt nhanh như lật sách, Nhậm Kiến Tường nhìn mà tự thấy không sánh bằng.

Thái độ nói chuyện của hội phó Trần lại rất tốt: “Tri Thu à! Tình hình của bệnh nhân này thế nào rồi? Bởi vì người nhà lo lắng nên tôi lại mời thêm một danh y khác tới khám thử xem!”

“Hội phó Trần, khám bệnh thì không vội vàng được đâu!”, Diệp Tri Thu vội vàng phản bác.

Nhậm Kiến Tường nhìn diện mạo của thanh niên này thì cũng mang máng nhớ ra tên này là ai.

Diệp Tri Thu, sinh viên ngành y tốt nghiệp từ một trường đại học danh giá, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi đã cùng với giáo viên hướng dẫn nghiên cứu ra được một loại thuốc có lợi cho việc chữa trị sốt rét, nhờ đó mà danh tiếng cũng hết sức lẫy lừng.

Thế nhưng bây giờ quan sát thì có vẻ thanh niên này vô cùng nóng nảy!

“Nếu như anh đã chịu trách nhiệm chữa trị cho bệnh tình của Tiểu Phùng, vậy tôi hỏi anh, tình hình bây giờ của bệnh nhân này như thế nào? Chẩn đoán mà anh đưa ra là gì? Và dùng loại thuốc gì thế?”

Nhậm Kiến Tường không bận tâm tới thái độ xem thường người khác của đối phương, chỉ bình thản lên tiếng hỏi.

Không ngờ Diệp Tri Thu lại vênh váo hừ một tiếng.

Tần Vũ đứng bên cạnh suýt thì không nhịn được muốn lên tiếng chửi rủa, may là hội phó Trần đã lên tiếng trước: “Tri Thu à, cậu cứ nói đi xem nào!”

Diệp Tri Thu không phục liếc mắt nhìn Nhậm Kiến Tường, lúc này mới lên tiếng: “Đây là do lao lực quá sức lâu ngày mà thành bệnh, cộng thêm việc cơ thể của Tiểu Phùng vốn đã không khoẻ, vậy nên mới đột nhiên chết não!”

“Anh sai rồi!”, Nhậm Kiến Tường lắc lắc đầu, “Tôi đang nói tại sao dù bây giờ Tiểu Phùng đang ở trong trạng thái hôn mê nhưng mạch đập vẫn rất ổn định”.

“Vậy anh nói thử xem là vì cái gì!”

“Tiểu Phùng vốn là bị trúng độc, căn bản không phải đột nhiên chết não gì, thế nhưng anh lại không nhìn ra, cộng thêm việc thuốc bổ mà anh kê cho giai đoạn sau cũng quá bổ, áp chế vết tích của độc tố khi trước, chết não là bởi vì độc tố đã xâm nhập vào trong máu”.

“Có cái rắm!”, Diệp Tri Thu nhảy dựng lên: “Anh dựa vào đâu mà khẳng định như thế?”

“Không phải tôi khẳng định như thế mà là mạch đập của ông ta nói cho tôi biết, anh mà cứ dùng thuốc như bây giờ thì chưa tới một tuần Tiểu Phùng sẽ chết!”, Nhậm Kiến Tường nói với vẻ chắc chắn.

Sắc mặt của hội phó Trần đứng bên cạnh ngay lập tức trầm xuống.

“Tôi tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng đấy! Đã từng chứng kiến nhiều ca bệnh hơn cả anh! Anh nói anh ta trúng độc? Tôi thấy anh mới là kẻ trúng độc tới mụ mị rồi ăn nói linh tinh ở đây đấy”, Diệp Tri Thu tức giận giậm chân.

Trước đây hội phó Trần mời hắn tới chữa bệnh đã đưa ra một món lợi lớn!

Chỉ cần hắn có thể chữa trị khỏi bệnh cho bệnh nhân thì hội phó Trần sẽ có thể cất nhắc một vị trí phó viện trưởng cho hắn, tiền lương lên tới mấy triệu tệ!

Bây giờ lại bị một tên không biết từ đâu chui ra huỷ hoại hết rồi!

“Kiến Tường, cậu đang nói thật sao?”, hội phó Trần nhỏ tiếng nói, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tri Thu cũng mang theo mấy phần dò xét.

Nhậm Kiến Tường gật đầu: “Tôi có thể chữa khỏi, chỉ có điều sẽ tốn một chút sức lực, đại khái cần hai tiếng đồng hồ, không ai được tới làm phiền tôi”.

“Được!”

Hội phó Trần vừa nghe thấy có thể cứu chữa thì vội vàng đáp lời.

Diệp Tri Thu không phục: “Hội phó Trần, tôi không biết người này từ nơi nào đến, nếu như bệnh nhân xảy ra vấn đề gì thì tôi biết gánh trách nhiệm này kiểu gì!”

Nhậm Kiến Tường bật cười nhìn Diệp Tri Thu: “Nếu như bệnh nhân có vấn đề gì thì tôi sẽ thay anh chịu trách nhiệm, nếu như bệnh nhân không có vấn đề, vậy thì anh phải nói lời xin lỗi với người nhà bệnh nhân!”.

“Dựa vào đâu?”, Diệp Tri Thu ghét bỏ liếc mắt nhìn bác gái: “Dựa vào đâu mà tôi phải xin lỗi bà ta!”

“Bởi vì nếu như tôi có thể chữa khỏi cho bệnh nhân thì sẽ chứng minh được những gì tôi nói khi trước là chính xác, anh suýt thì hại chết trụ cột duy nhất trong nhà bọn họ, lại còn liên luỵ tới cả hội phó Trần, anh thử nói xem có cần xin lỗi hay không!”

Trong lòng Diệp Tri Thu đột nhiên hoang mang.

Thế nhưng nhìn vào ánh mắt của Hội phó Trần.

“Nói được làm được!”

Nhậm Kiến Tường bảo hội phó Trần mời những người không có liên quan khác ra khỏi phòng bệnh.

“Cậu có nắm chắc không?”, trước khi Tần Vũ ra khỏi phòng bệnh thì nhỏ tiếng hỏi.

Nhậm Kiến Tường vỗ lên vai anh ấy: “Cậu yên tâm đi! Mình đã ra tay thì tuyệt đối không có vấn đề gì!”

Lúc này thì Tần Vũ mới đóng cửa lại.

Nhậm Kiến Tường thở hắt ra một hơi, liếc nhìn Tiểu Phùng đang nằm trên giường bệnh rồi tiến lại gần.

Thật ra ban nãy anh đã hiểu rõ tình hình trên người Tiểu Phùng, thật ra độc tính rất nặng, thế nhưng không hiểu tại sao y thuật hiện đại lại không phát hiện ra.

Dựa vào châm cứu và xoa bóp thì e rằng không đủ để đẩy độc tính ra ngoài, xem chừng phải đổi chiêu thức thôi.

Nhậm Kiến Tường ấn vài lần lên huyệt vị của Tiểu Phùng, Tiểu Phùng mở to hai mắt nhưng lại không có phản ứng gì cả.

“Tâm thuật Thái Ất”.

Nhậm Kiến Tường giơ hai tay ra khẽ đặt lên trên lưng của Tiểu Phùng, mạnh mẽ truyền chân khí sang.

“Khụ!”, Tiểu Phùng phun ra một ngụm máu, màu máu đen ngòm dính trên ga giường trắng tinh trông cực kỳ chói mắt.

Nhậm Kiến Tường tập trung điều khiển chân khí di chuyển giữa các kinh mạch của Tiểu Phùng, cảm nhận được sự biến hoá rất khẽ trong cơ thể của Tiểu Phùng.

“Không đúng! Rốt cuộc là sao vậy chứ?”

Nhậm Kiến Tường kiểm tra hồi lâu nhưng vẫn không tìm ra được nguồn độc nằm ở chỗ nào thì thấy hơi nghi hoặc.

Đúng vào lúc này, tay nắm cửa đột nhiên chuyển động.

“Anh không được vào trong! Kiến Tường đang chữa bệnh ở bên trong!”, giọng nói của Tần Vũ vang lên.

“Tôi vào quan sát học hỏi một chút thì làm sao? Giữa các bác sĩ không cho phép cùng giao lưu hay gì?”, giọng nói của Diệp Tri Thu vang lên, xem chừng muốn đẩy cửa tiến vào.

“Anh!”, Tần Vũ điên tiết.

Nhậm Kiến Tường sa sầm mặt mày, đang chuẩn bị thu hồi chân khí, bên ngoài cửa lại đột nhiên vang lên một giọng nói khác.

“Bác sĩ kia! Không phải đã bảo mấy người đứng bên ngoài đợi rồi hay sao! Sao cứ muốn vào trong làm gì thế!”

Một giọng nói rất quen thuộc truyền tới, Nhậm Kiến Tường ngay lập tức vui mừng.

Là Ngô Tuấn!

Chương 119: Hiện tượng lạ

“Anh… anh là ai?"

Thật ra Diệp Tri Thu muốn vào gây rối, hắn không cần biết Nhậm Kiến Tường có thể chữa khỏi cho Tiểu Phùng hay không.

Nhưng đúng lúc hắn đang định đẩy cửa vào thì một tên đô con giữ lấy tay nắm cửa rồi đóng cửa lại.

"Ngô Tuấn! Cuối cùng anh cũng đến rồi!", Tần Vũ mừng rỡ, may mà anh ấy thông minh, trước khi Nhậm Kiến Tường vào, Tần Vũ đã nhắn tin cho Ngô Tuấn, nếu không thằng cha kia đã vào thật rồi.

"Tôi là vệ sĩ của sếp Nhậm, sếp Nhậm bảo là không cho ai vào cơ mà, xông vào đó làm gì?", khuôn mặt Ngô Tuấn vốn đã có vẻ hung ác, gặp mấy loại người trói gà không chặt như thế này lại càng có sức uy hiếp.

Diệp Tri Thu sợ hãi.

Nhưng hắn vẫn không phục, quay đầu nhìn hội phó Trần: "Hội phó Trần, tôi chỉ muốn vào học hỏi thôi, anh Nhậm lợi hại như vậy chắc sẽ chỉ dạy cho tôi một chút chứ, sau này cũng có thể giúp đỡ hội phó Trần mà!"

"Cái này…", hội phó Trần thật ra vẫn phải nể mặt Diệp Tri Thu, ông ta quay đầu lại nhìn Tần Vũ đầy khó xử.

Tần Vũ vẫn chưa lên tiếng, Ngô Tuấn ở bên cạnh thấy vậy liền đổ thêm dầu vào lửa: "Hội phó Trần, tôi nghe nói đây là người mà ông phải chữa khỏi, nhưng ông nghĩ cho kỹ, nếu người này vào làm phiền sếp Nhậm chữa trị, nếu có xảy ra chuyện gì thì…"

"Cái gì!", hội phó Trần và bác gái bên cạnh đang ngủ gà ngủ gật lập tức giật mình.

"Không được!", hội phó Trần lập tức từ chối: "Tri Thu, nếu cậu muốn học tôi có thể sắp xếp thầy giỏi cho cậu, nhưng chuyện này cậu tuyệt đối không được nhúng tay vào!"

"Cậu là cái thá gì chứ! Cậu chữa cho chồng tôi lâu như vậy mà vẫn nằm liệt giường! Bây giờ lại còn muốn vào trong làm loạn! Cậu không coi tôi ra gì đúng không!", Bác gái la lối om sòm nói Diệp Tri Thu không ra thể thống gì.

Hắn không dám nhắc tới việc muốn vào trong nữa.

Nhậm Kiến Tường thở phào nhẹ nhõm.

Anh tập trung vận chuyển chân khí nhưng đột nhiên lại cảm thấy có vấn đề.

Chuyện gì vậy?

Sao mạch máu lại bị tắc vậy?

Nhậm Kiến Tường chau mày, muốn thử dùng chân khí khơi thông mạch máu.

Chân khí vừa đi qua thì Nhậm Kiến Tường lại cảm thấy có gì đó không đúng.

"Phụt!", Tiểu Phùng đột nhiên nôn ra rất nhiều máu không thể dừng lại được.

"Chuyện gì vậy!"

Nhậm Kiến Tường lập tức hoảng loạn, tay chân loạn xạ định cầm máu lại thì lại phát hiện ra vừa rồi anh không thấy được nguồn gốc chất độc là ở sau cục máu đông bị chặn trong mạch máu này.

Thảo nào anh không tài nào phát hiện ra được đầu mối, thảo nào tên Diệp Tri Thu kia cũng không phát hiện được, thì ra là bị cục máu đông kia chặn rồi.

Nhậm Kiến Tường vội vàng dùng chân khí cầm máu nhưng cơ thể Tiểu Phùng như cái giếng không đáy, bao nhiêu chân khí cũng hấp thụ hết!

Không đúng!

Cơ thể này kỳ lạ quá!

Nhậm Kiến Tường vội vàng dừng lại, Tiểu Phùng vẫn nôn ra rất nhiều máu, máy móc bên cạnh không ngừng kêu lên.

"Có chuyện gì vậy? Bệnh nhân có tình trạng nguy kịch máy mới kêu lên như vậy! Sếp Nhậm của mấy anh có chữa được không thế?", Diệp Tri Thu ở bên ngoài lớn tiếng quát tháo.

Hội phó Trần cũng lo lắng.

"Có chuyện gì vậy! Không phải Nhậm Kiến Tường đã bảo đảm có thể chữa khỏi sao!", giọng nói của hội phó Trần hơi run rẩy.

"Tôi phải vào đó xem như thế nào, tôi phải có trách nhiệm với bệnh nhân!", Diệp Tri Thu định đẩy Ngô Tuấn ra, hả hê muốn xem kịch hay nhưng Ngô Tuấn lại không chịu nhường bước.

"Muốn vào sao? Trừ khi cậu đánh thắng được tôi!", Ngô Tuấn lạnh lùng nói.

"Anh dựa vào cái gì mà lại ngang ngược tới vậy! Bảo vệ! Bảo vệ đâu!", Diệp Tri Thu hét lớn.

Bác gái cũng hơi lo lắng: "Có chuyện gì vậy? Chồng tôi làm sao à?"

Không có ai lên tiếng!

Nhậm Kiến Tường ở trong phòng bệnh nhưng lại nghe rất rõ, mồ hôi trên trán anh rơi tí tách.

Phải làm sao đây!

Phải làm sao mới đúng đây!

Trong lòng Nhậm Kiến Tường thực sự rất lúng túng.

Hút linh khí… hút…hút!

Đúng lúc này trong đầu Nhậm Kiến Tường bỗng thoáng có một ý nghĩ.

Nếu thao tác ngược lại thì sao?

Anh sẽ hấp thụ độc tốc trong cơ thể Tiểu Phùng, sau đó sẽ đẩy nó ra ngoài từ trong cơ thể mình.

Nhậm Kiến Tường hơi dọ dự, dù gì thì thao tác này cũng hơi nguy hiểm.

Nhưng nếu không làm như vậy thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn!

Thôi kệ!

Không quan tâm nữa!

Làm thử thôi!

Nhậm Kiến Tường khẽ hít một hơi dài rồi bình tĩnh lại.

Sau đó đặt tay lên cơ thể Tiểu Phùng, thở dài một hơi, bắt đầu hút độc tố từ cơ thể Tiểu Phùng.

Ngay lập tức Nhậm Kiến Tường cảm giác được nơi tiếp xúc giữa anh và Tiểu Phùng trở lên nặng trĩu.

Chết tiệt!

Cố gắng lên!

Mười phút sau…

"Anh cảnh sát, chính bọn họ đã ngăn cản tôi chữa trị cho bệnh nhân!"

Trước cửa xảy ra một trận hỗn loạn, Diệp Tri Thu nhất quyết muốn vào trong nên đã báo cảnh sát, hội phó Trần trở tay không kịp.

"Có chuyện gì vậy?", cảnh sát nghi ngờ nhìn Ngô Tuấn đang đứng chặn trước cửa.

Trong lòng Ngô Tuấn hơi hoảng loạn, quay qua nhìn Tần Vũ.

Tần Vũ lắc đầu bất lực.

Ngô Tuấn đành tránh sang một bên.

Đúng lúc cửa mở ra thì…

"Tôi chữa bệnh mà cũng phải phiền đến đồng chí cảnh sát tới đây thăm hỏi nữa sao?", Nhậm Kiến Tường sắc mặt trắng bệch bước ra, cơ thể lảo đảo như sắp ngã.

"Sao rồi?", hội phó Trần lo lắng hỏi.

"Không sao rồi, chăm sóc một thời gian nữa là ổn", Nhậm Kiến Tường yếu ớt trả lời: "Tần Vũ, đưa mình về nhà, mình mệt chết mất!"

Tần Vũ vội vàng đồng ý rồi liếc nhìn Diệp Tri Thu đầy khinh bỉ.

"Đúng rồi!", Nhậm Kiến Tường đột nhiên dừng lại rồi quay ra nhìn Diệp Tri Thu: "Tôi nhớ rồi, hình như anh muốn xin lỗi đúng không!"

Mặt Diệp Tri Thu xanh ngắt như tàu lá chuối.

"Tôi có đồng ý đâu!", Diệp Tri Thu chơi đểu.

Nhậm Kiến Tường cũng chẳng thèm quan tâm, quay sang nói với hội phó Trần: "Hội phó Trần, Diệp Tri Thu là người như thế nào chắc ông cũng thấy rồi đấy! Sau này đứng có dễ dàng đề bạt người ta đấy!"

Hội phó Trần nhìn Diệp Tri Thu với ánh mắt phức tạp rồi gật đầu.

Diệp Tri Thu lúng túng, muốn tới cầu xin hội phó Trần.

Hội phó Trần cũng chẳng thèm quan tâm tới hắn, ông ta đi thẳng vào phòng bệnh.

Diệp Tri Thu định tính sổ với Nhậm Kiến Tường thì anh đã đi xa rồi.

Tần Vũ đưa Ngô Tuấn và Nhậm Kiến Tường về, không kìm được mà khen Nhậm Kiến Tường vài câu.

"Này, phải nói thật hôm nay cậu ngầu lắm đấy! Tên kia mặt xanh như tàu lá luôn!"

Nhậm Kiến Tường không trả lời lại.

Một lúc sau Tần Vũ mới cảm thấy có gì đó không đúng, anh ấy quay lại thì thấy khuôn mặt Nhậm Kiến Tường tái mét.

"Có chuyện gì vậy!"

Ngô Tuấn và Tần Vũ luống cuống, dìu Nhậm Kiến Tường đi.

"Tới… tới nhà họ Vũ! Đừng làm ầm lên!", Nhậm Kiến Tường khẽ nói, sau khi đã dặn dò xong anh liền ngất lịm đi.

"Cái này… sao có chuyện lớn như vậy mà cứ chịu đựng không nói vậy hả?", Tần Vũ và Ngô Tuấn đều ngây người, chân tay luống cuống, đỡ Nhậm Kiến Tường lên xe, nhanh chóng phóng xe đi.

Tới nhà họ Vũ, Tần Vũ vội vàng gọi Vũ Hàn Thảo ra.

Vũ Hàn Thảo đã ngủ rồi nhưng nghe thấy Nhậm Kiến Tường xảy ra chuyện liền mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy ra.

"Có chuyện gì vậy?", khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Hàn Thảo vô cùng hoang mang: "Sao lại ra nông nỗi này? Mau đưa anh ấy vào phòng tôi đi, càng ít người nhìn thấy càng tốt!"

Vũ Hàn Thảo sắp xếp mọi việc ổn thỏa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.