Chương 1: Tôi về rồi đây
“Ơ? Mình chưa chết à?”
“Không đúng, nơi này là… trái đất sao? Mình trở lại thật rồi ư?”
Trên đống đổ nát giữa màn đêm, một thanh niên mặc quần áo đen nhìn về cảnh sắc thành phố phía xa lộ ra vẻ khiếp sợ.
Kí ức cũng từ từ ùa về.
Nhậm Kiến Tường vốn dĩ chỉ là một sinh viên tốt nghiệp đại học bình thường, sau mấy lần khởi nghiệp thất bại đã trở thành nhân viên bảo vệ của tập đoàn Vạn Nguyên.
Tổng giám đốc công ty là Diệp Yến bị người khác bày mưu tính kế nên đã phát sinh quan hệ với Nhậm Kiến Tường. Vì muốn nhanh chóng dẹp yên dư luận, nhà họ Diệp hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của Nhậm Kiến Tường, đã ép anh ở rể.
Nhậm Kiến Tường chịu đựng đủ sự lăng nhục khinh rẻ ở nhà họ Diệp, hoặc có lẽ ông trời cũng thấy chướng mắt, Nhậm Kiến Tường bất ngờ giẫm phải cầu nối không gian, đi tới một chốn thần tiên thật thật ảo ảo.
Ở nơi đó không có luật pháp, chỉ có vũ lực, chỉ cần sức mạnh là có thể muốn gì được nấy, những kẻ yếu đuối chỉ có thể bị giết chết!
Nhậm Kiến Tường dựa vào nghị lực ngoan cường mà kiên trì cứng rắn sống sót, cuối cùng bình an trở về.
“Ha ha, cô gái xinh đẹp, cô không thoát được đâu!”
“Hay là ngoan ngoãn ở lại vui đùa với bọn anh, chắc chắn trước khi chết bọn anh sẽ giúp em trải nghiệm cảm giác được làm đàn bà!”
Cách đó không xa có mấy bóng người đột nhiên chạy như bay đến, phía trước là một cô gái bị thương nặng đang sốt sắng chạy trốn, bả vai chảy đầy máu tươi, sau lưng cô ấy còn có mấy người đàn ông dữ tợn đang đuổi theo.
“Nhà họ Vũ sẽ không bỏ qua cho các người!”
Khuôn mặt Vũ Hàn Thảo đầy vẻ giận dữ, nhưng cơ thể lại có cảm giác sức lực càng lúc càng kiệt sức.
“Cô chết ở đây thì nhà họ Vũ đâu biết là do ai ra tay chứ?”
Người đang đuổi sát phía sau cười nhạt, hoàn toàn không hề quan tâm đến lời uy hiếp của Vũ Hàn Thảo.
“Hóa ra bây giờ ở trái đất cũng có võ giả”.
Nhậm Kiến Tường vừa nhìn đã nhận ra sự không tầm thường của bọn họ.
Chỉ là Nhậm Kiến Tường không muốn xen vào chuyện của người khác, vừa được sống lại, cũng có nghĩa là có rất nhiều chuyện còn chưa xảy ra, anh còn rất nhiều chuyện phải làm.
“Cứu tôi với!”
Tuy nhiên ngay lúc này Vũ Hàn Thảo lại nhìn thấy Nhậm Kiến Tường, Vũ Hàn Thảo không biết Nhậm Kiến Tường là ai nhưng cũng chỉ có thể xem anh là cọng rơm cứu mạng cuối cùng: “Cứu tôi với, nhà họ Vũ nhất định sẽ trả ơn cho anh”.
Cuối cùng khi Vũ Hàn Thảo chạy đến cách Nhậm Kiến Tường không xa thì mất đi ý thức, cứ thế ngã xuống đất.
“Anh là ai?”
Mấy tên áo đen cầm con dao sắc lạnh, lúc này cứ nhìn chằm chằm Nhậm Kiến Tường, trong con ngươi lóe lên sát khí.
“Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi phải đi rồi”.
Nhậm Kiến Tường nhìn Vũ Hàn Thảo, mặc dù vẻ đẹp của Vũ Hàn Thảo khiến người ta phải xiêu lòng, nhưng đối với Nhậm Kiến Tường mà nói, cô ấy không có chút sức hấp dẫn nào.
“Đã nhìn thấy bọn này ra tay mà còn muốn đi à? Lão Tam, giải quyết hắn đi!”
Trong mấy tên áo đen có người đàn ông lên tiếng, giọng điệu vô cùng lãnh đạm.
“Cứ giao cho tôi!”
Lão Tam trả lời, tay cầm dao đâm thẳng về phía cổ họng của Nhậm Kiến Tường.
“Thiểm Điện Đao của Lão Tam lại tiến bộ rồi, tốc độ tăng lên không ít!”
Mấy người khác đều vô cùng ung dung, hoàn toàn không coi Nhậm Kiến Tường ra gì.
“Cần gì phải thế, tôi vốn dĩ đâu có định bóp chết mấy người”.
Rắc rắc!
Không ai nhìn thấy động tác của Nhậm Kiến Tường.
Nhưng cơ thể của Lão Tam lại nhũn ra ngay giữa không trung!
Bàn tay Nhậm Kiến Tường bóp vỡ xương cổ tay Lão Tam, ném thẳng xuống đất như thể ném một con gà chết.
“Lão Tam!”
“Sao lại có thể như vậy?”
“Một đòn đã mất mạng, chạy mau!”
Sắc mặt mấy người còn lại đều thay đổi, người có thể giết chết Lão Tam trong nháy mắt tuyệt đối không phải là thể loại mà bọn họ có thể đấu lại.
“Đã thấy tôi ra tay mà mấy người còn muốn chạy à? Nộp mạng đi!”
Thấy mấy người xoay mình bỏ chạy, Nhậm Kiến Tường cũng không thèm để ý mà vẫy nhẹ tay vào hư không, mấy đạo kình phong phóng thẳng ra ngoài.
Mặc dù tu vi được tôi luyện qua muôn ngàn thử thách đã không còn nữa, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc Nhậm Kiến Tường giết vài con kiến hôi.
Phụt! Phụt! Phụt!
Mấy tên áo đen vừa chạy được mười mấy mét thì lồng ngực đã vỡ tan tành!
“Làm người tốt thì làm đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, tôi cứu cô không cần cô phải cảm ơn, cứ quên hết mọi chuyện tối hôm nay đi”.
Nhậm Kiến Tường thấy dáng vẻ của Vũ Hàn Thảo thế này chợt liên tưởng đến Diệp Yến năm đó bị người khác hãm hại, trong lòng âm thầm thở dài, Nhậm Kiến Tường vẫn lựa chọn giúp đỡ.
Chương 2: Chứng nhận đã chết
Bàn tay anh đặt vào vị trí bả vai Vũ Hàn Thảo, một luồng lực nguyên tiên được Nhậm Kiến Tường khống chế hòa vào trong cơ thể cô ấy.
Mọi chuyện sau đó cứ như trong ảo mộng, vết thương trên người Vũ Hàn Thảo khép lại vô cùng nhanh chóng, hơi thở cũng dần dần ổn định lại.
“Cảm ơn, anh là…”
Trước khi chìm vào cơn mê, Vũ Hàn Thảo nhìn Nhậm Kiến Tường, sau khi nói ra một tiếng cảm ơn thì mất đi tất cả ý thức.
“Lại lãng phí không ít thời gian của mình rồi”.
Nhậm Kiến Tường không quan tâm đến Vũ Hàn Thảo nữa, anh đứng dậy rời đi ngay, không muốn trì hoãn thêm, giờ anh chỉ muốn biết Diệp Yến sống thế nào.
Sau khi Nhậm Kiến Tường rời đi khoảng một giờ.
Vũ Hàn Thảo tỉnh lại từ trong cơn mê.
“Vết thương trên người mình… đều lành lặn cả rồi sao?”
Chuyện đầu tiên sau khi Vũ Hàn Thảo tỉnh lại là kiểm tra vết thương trên người mình.
Cảm nhận được khắp người đều nguyên vẹn không chút thương tổn, nếu không phải những vết máu kia vẫn còn đó Vũ Hàn Thảo sẽ hoài nghi mình đã xuất hiện ảo giác.
“Thần y trong truyền thuyết cùng lắm cũng chỉ đến như vậy thôi nhỉ?”
“Nếu như anh ấy chịu ra tay thì nhất định có thể cứu được ông nội! Mình nhất định phải tìm được anh ấy!”
Đôi mắt xinh đẹp của Vũ Hàn Thảo đầy sự kiên định, cơ thể cũng run lên vì kích động.
Nhậm Kiến Tường đi từ ngoại ô đến trung tâm thành phố, lại tìm cách thay đổi quần áo, rồi mới theo trí nhớ tìm đến một khu biệt thự.
Năm năm trôi qua, mặc dù thành phố Hoa Tây không thay đổi nhiều lắm.
Nhưng cũng có một vài tòa nhà đã được tân trang hoặc xây lại.
Đứng ở bên ngoài khu biệt thự, nhìn ánh mặt trời đang nhô lên từ phía Đông, trong mắt Nhậm Kiến Tường khá phức tạp. Năm năm đời người, với anh lại như thể cả nghìn năm, nhưng nhờ vậy mà giờ Nhậm Kiến Tường đã có sự tự tin tuyệt đối rằng anh có thể bù đắp thật tốt cho Diệp Yến.
“Chú ơi, chú đứng ở đây làm gì vậy ạ?”
Đúng lúc này, một cô bé tóc đuôi ngựa đột nhiên xuất hiện trước mặt Nhậm Kiến Tường.
Cô bé khoảng bốn năm tuổi, giọng nói non nớt như chim hoàng oanh vô cùng êm tai, Nhậm Kiến Tường ngồi xổm xuống nhìn cô bé, trong lòng lại mơ hồ sinh ra một loại cảm giác thân thiết.
“Suýt chút nữa quên mất, cháu còn phải đi đổ rác nữa, tạm biệt chú!”
Cô bé con mỉm cười, nhảy chân sáo về phía nơi để rác.
“Sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy nhỉ?”
Nhậm Kiến Tường nhìn cô bé, không nghĩ nhiều, dựa theo trí nhớ trong đầu, sau nửa giờ lòng vòng cuối cùng đứng lại bên ngoài một căn biệt thự.
“Biệt thự Tô Lâm, Yến Nhi, anh về rồi đây”.
Nhìn ngắm căn biệt thự quen thuộc, cơ thể Nhậm Kiến Tường kích động đến mức khẽ run.
Tuy nhiên, khi anh chuẩn bị đẩy cửa đi vào thì bên trong lại vọng ra tiếng nói chuyện, trong đó có nhắc đến tên của anh!
“Giấy khai tử của thằng vô dụng Nhậm Kiến Tường đã chuẩn bị xong, chờ Yến Nhi trở về là có thể làm giấy chứng nhận góa chồng được rồi”.
“Tiểu Hào, sau này chúng ta là người một nhà rồi, cháu nhất định phải đối xử tốt với Yến Nhi đấy!”
Giọng nói của ông Diệp đầy vẻ vui mừng.
“Bác trai, bác gái, hai bác cứ yên tâm, sau này cháu và Yến Nhi sẽ hiếu thuận với hai bác, đây là một bức danh họa thời Bắc Tống cháu mua tặng cho bác trai, còn đây là vòng tay phỉ thúy thượng đẳng”.
“Ha ha, Tiểu Hào cháu thật là có lòng”.
Bỗng chốc trong phòng ngập tràn tiếng cười nói vui vẻ.
Bên ngoài cửa biệt thự, sắc mặt Nhậm Kiến Tường trở nên u ám.
Anh không cần suy nghĩ cũng biết trong phòng đang xảy ra chuyện gì.
Chỉ là nghĩ đến dáng người xinh đẹp kia, Nhậm Kiến Tường chỉ đành tạm thời kiềm chế ngọn lửa giận.
Cốc cốc cốc!
Lúc nhẹ nhàng gõ cửa, trên mặt Nhậm Kiến Tường đã không còn nhìn ra bất kỳ vẻ tức giận.
“Ai vậy?”
Dường như bị tiếng gõ cửa quấy rầy nhã hứng, giọng điệu của bà Diệp không mấy vui vẻ.
Tiếp đó loạt tiếng bước chân vang lên.
Khi bà Diệp mở cửa thấy Nhậm Kiến Tường bên ngoài biểu cảm trên mặt nhanh chóng đông cứng!
Cứ như thể bà ta đã nhìn thấy ma!
“Cậu là… Nhậm Kiến Tường?”
Năm năm không gặp, bà Diệp vẫn không có gì thay đổi, phong thái vẫn như trước.
“Mẹ, con về rồi đây”.
Mặc dù Nhậm Kiến Tường biết bà Diệp rất không muốn nhìn thấy mình, nhưng vẫn biểu hiện rất lễ phép.
Chuyến này trở về anh chỉ muốn bù đắp thật tốt cho Diệp Yến.
“Vậy mà lại là thằng vô dụng nhà mày thật, bây giờ mày quay về là có ý gì?”
Sắc mặt bà Diệp tối sầm lại, trong mắt đầy vẻ chán ghét: “Nhà họ Diệp giờ đã không còn chỗ cho mày nữa rồi. Nhìn thấy chưa? Bây giờ mày đã là một người chết!”
Bà Diệp huơ tờ giấy khai tử trong tay, tên viết trên đó chính là Nhậm Kiến Tường.
“Bác trai, bác gái, hắn chính là thằng vô dụng kia à?”
Lúc này, một thanh niên bước đến với vẻ mặt khinh bỉ, dĩ nhiên hắn biết người chồng vô dụng của Diệp Yến: “Anh trở về đúng lúc đấy, bây giờ mau ly hôn với Diệp Yến cho tôi”.
Nhậm Kiến Tường liếc Chu Tử Hào, người trước mặt vừa nhìn đã biết là con nhà quyền thế. Nếu đổi lại là lúc mới đến đây anh sẽ chẳng dám ngẩng đầu, nhưng bây giờ ở trong mắt Nhậm Kiến Tường, tất cả đều chỉ là lũ kiến bé nhỏ mà thôi.
Do đó Nhậm Kiến Tường bình tĩnh nhìn Chu Tử Hào giống như nhìn một đống rác.
“Anh là cái thá gì?”
Ngay vào lúc này.
“Ồ! Nhà có nhiều khách vậy?”
“Chú à, sao chú lại chạy đến nhà cháu thế?”
Đúng lúc này, một cô bé chạy ra từ trong biệt thự, đôi mắt to liếc nhìn Nhậm Kiến Tường với vẻ kinh ngạc.
Chương 3: Con gái?
Không biết tại sao cô bé lại có cảm giác rất thân quen với Nhậm Kiến Tường.
"Cút vào trong phòng!"
Bà Diệp thấy cô bé xuất hiện, sắc mặt hơi u ám rồi hét lớn lên giống như không muốn Nhậm Kiến Tường nhìn thấy cô bé.
"Bà ngoại ơi, cháu làm xong hết bài tập rồi, mẹ cháu vẫn chưa về sao ạ?"
Cô bé nước mắt lưng tròng mếu máo nhìn khuôn mặt nghiêm túc của bà Diệp nhưng không dám khóc.
"Cháu đi vào phòng đi, đợi lát mẹ về ngay đó".
Ông Diệp cũng trừng mắt nhìn cô bé nhưng giọng nói dịu dàng hơn bà Diệp nhiều.
"Chờ chút!"
Lúc này cơ thể Nhậm Kiến Tường đang run rẩy.
Cách xưng hô của cô bé với bà Diệp khiến anh suy nghĩ rất nhiều.
"Cô bé, mẹ của cháu tên là Diệp Yến đúng không?"
Nhậm Kiến Tường bước nhanh đến trước mặt cô bé, giọng nói hơi căng thẳng.
"Vâng, sao chú lại biết?"
Ánh mắt cô bé thoáng qua vẻ nghi ngờ.
"Cháu mấy tuổi rồi?"
Nhậm Kiến Tường căng thẳng nắm chặt bàn tay lại, nhìn cô bé không chớp mắt.
Anh đã nhìn ra trên khuôn mặt thơ ngây của cô bé có hình ảnh của Diệp Yến cũng có vài nét giống với anh.
"Mẹ cháu nói năm nay cháu bốn tuổi, chú sao thế, sao chú kỳ lạ quá vậy".
"Ha ha!"
Nhậm Kiến Tường lập tức bật cười rồi ôm cô bé vào lòng.
"Bố không phải là chú, bố là bố của con đây! Nhậm Kiến Tường tôi có con gái rồi!"
Dựa vào ngoại hình, tuổi của cô bé lại thêm cảm giác máu mủ thân thiết khiến Nhậm Kiến Tường chắc chắn được thân phận của cô bé!
"Bố ư? Chú là bố của Uyên Thư sao?"
Diệp Uyên Thư được Nhậm Kiến Tường ôm vào lòng nhưng lại không hề có ác cảm với anh, chỉ là vì tuổi còn nhỏ nên cô bé khó có thể chấp nhận được những thứ trước mắt.
"Bác trai bác gái, thật ra để hắn đưa cô bé đi cũng là chuyện tốt".
Lúc này Chu Tử Hào âm trầm nói với ông bà Diệp.
Hắn biết mấy năm nay ông bà Diệp đối xử không tốt với Diệp Uyên Thư vì mối quan hệ của cô bé với Nhậm Kiến Tường.
"Tiểu Hào nói đúng đấy, con bé ở lại nhà họ Diệp càng khiến nhà chúng ta nhục nhã hơn thôi, đưa nó đi cũng tốt!"
Bà Diệp gật đầu nói.
"Mấy năm nay không phải Yến Nhi cản thì đã đưa con bé đi từ lâu rồi!"
Ông Diệp rất tán thành với bà Diệp.
"Ông bà ngoại, Uyên Thư rất nghe lời, ông bà ngoại đừng tách Uyên Thư với mẹ ra nhé?"
Diệp Uyên Thư thấy ông Diệp bà Diệp nói vậy liền rơi nước mắt.
"Khóc cái gì mà khóc! Chỉ biết khóc thôi!"
"Tên vô dụng kia là bố cháu đó, cháu suốt ngày đòi tìm bố còn gì? Mau theo nó đi đi!"
Ông Diệp bà Diệp tranh nhau nói cô bé, đúng là không có tình người.
Trong đôi mắt Nhậm Kiến Tường cũng vừa có giọt nước rơi xuống, anh có thể hiểu được cảm giác tủi thân của Diệp Uyên Thư.
Cô bé sống mấy năm ở nhà họ Diệp này chắc chắn không vui vẻ gì.
"Uyên Thư đừng khóc, bố quay về rồi, không có ai có thể bắt nạt Uyên Thư nữa đâu!"
Nhậm Kiến Tường lau nước mắt cho Diệp Uyên Thư, một tia lạnh lẽo thoáng qua trong đôi mắt anh.
"Bố ơi, Uyên Thư không muốn phải rời xa mẹ đâu".
Diệp Uyên Thư cúi đầu xuống, mặc dù cô bé rất nhớ bố nhưng rõ ràng là cô bé càng không thể rời xa Diệp Yến.
"Uyên Thư sẽ không rời xa mẹ đâu, từ giờ trở đi cả nhà chúng ta sẽ cùng chung sống với nhau".
Nhậm Kiến Tường nói chắc nịch như đinh đóng cột.
"Đừng nói linh tinh nữa, mau đưa con bé cút ra khỏi nhà họ Diệp chúng tao đi!"
Bà Diệp trừng mắt nhìn mà như muốn rớt con mắt ra ngoài vậy.
"Hừ!"
Chu Tử Hào lạnh lùng bật cười, bà Diệp dọn sạch chướng ngại vật cho hắn đương nhiên là hắn rất vui rồi.
Bịch!
"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?"
Cánh cửa chính của biệt thự đột nhiên mở ra, Diệp Yến mày liễu mắt phượng lạnh lùng xuất hiện trước mặt mọi người.
Rõ ràng là Diệp Yến đã nghe được hết tất cả những gì bà Diệp vừa nói.
"Con nói rồi, ai động vào Uyên Thư con sẽ liều mạng đến cùng với người đó!"
Diệp Yến lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt như con dao sắc nhọn chĩa thẳng về phía bà Diệp.
"Mẹ ơi, bố về rồi!"
Diệp Uyên Thư thấy mẹ về liền nở nụ cười xán lạn, vội vàng nói.
Lời nói của cô bé khiến Diệp Yến chấn động, cùng lúc đó ánh mắt của Diệp Yến cũng dừng lại ở chỗ Nhậm Kiến Tường.
"Là… anh?"
Sau khi Diệp Yến nhìn thấy Nhậm Kiến Tường, khuôn mặt và cơ thể cô lập tức xuất hiện những thay đổi lớn.
Cô cắn chặt môi cúi đầu để bản thân không rơi nước mắt: "Đã năm năm rồi, bây giờ anh còn về đây làm gì?"
"Yến Nhi, anh xin lỗi, anh có lỗi với em và Uyên Thư, lần này anh quay về chắc chắn sẽ bù đắp cho hai mẹ con".
Nhậm Kiến Tường ôm lấy Diệp Uyên Thư rồi bước tới trước mặt Diệp Yến.
Vẻ mặt anh lúc này vô cùng áy náy và day dứt.
"Hừ, cậu hại Yến Nhi như vậy còn chưa thảm hay sao? Không phải vì cậu thì sao Yến Nhi lại để mất tập đoàn Vạn Nguyên được? Bây giờ Yến Nhi sắp được gả vào nhà giàu rồi cậu lại trở về để làm liên lụy đến con bé nữa sao?"
Vẻ mặt ông Diệp vô cùng khó coi, có lẽ vì nhìn thấy trạng thái của Diệp Yến có gì đó lạ lạ.
Diệp Yến nghe thấy bốn chữ tập đoàn Vạn Nguyên, ánh mắt cô hơi phức tạp.
Đó là ước mơ hiện tại của cô cũng từng là huy hoàng trong quá khứ.
Ban đầu vì Nhậm Kiến Tường nên nhà họ Diệp lấy áp lực dư luận làm cái cớ ép buộc tập đoàn Vạn Nguyên của Diệp Yến sáp nhập vào doanh nghiệp gia tộc.
Từ đó trở đi, Diệp Yến từ tổng giám đốc của tập đoàn Vạn Nguyên trở thành giám đốc điều hành của tập đoàn Vạn Nguyên.
"Vì anh mà em mất tất cả, vậy thì anh sẽ khiến em có lại một lần nữa!"
Nhậm Kiến Tường nhẹ nhàng nói, anh biết mấy năm nay Diệp Yến đã chịu quá nhiều tủi nhục rồi.
"Chỉ dựa vào mày sao? Ha ha… thôi đừng mơ nữa, Tiểu Hào đã đồng ý rồi, chỉ cần Yến Nhi kết hôn với Tiểu Hào thì cậu ấy sẽ giúp Yến Nhi lấy lại cái ghế tổng giám đốc tập đoàn Vạn Nguyên!"
Bà Diệp cười khẩy rồi nói.
"Cháu cũng có ý định đó, dù gì thì đây cũng là tâm huyết của Yến Nhi".
Chu Tử Hào ở bên cạnh cũng gật đầu nở một nụ cười thản nhiên.
Chương 4: Tất cả đều là giả
"Không cần, con đã nói rồi mà con không kết hôn đâu".
Diệp Yến liếc mắt nhìn Chu Tử Hào một cái, cô thực sự không có cảm tình với cậu chủ nhà họ Chu này chút nào.
"Yến Nhi! Con bị ngốc hay sao, Tiểu Hào là người hợp với con nhất rồi đó!"
"Con xem quà Tiểu Hào tặng này, thứ đồ nào cũng đáng giá mấy trăm nghìn tệ, tên vô dụng kia liệu có mua nổi mấy thứ đồ này hay không?"
Bà Diệp chỉ vào bức thư họa cổ và chiếc vòng tay phỉ thúy ở trên bàn, thái độ vô cùng cương quyết.
"Anh ta giàu thì có liên quan gì đến con".
Khuôn mặt Diệp Yến vẫn lạnh lùng, không vì những lời vừa rồi mà cảm động.
"Mẹ nói hai thứ đồ này đáng giá mấy trăm nghìn tệ sao?"
Nhậm Kiến Tường liếc nhìn bức thư họa và chiếc vòng tay ở trên bàn rồi bật cười.
"Đương nhiên rồi, bức danh họa triều Tống, phỉ thúy thượng hạng này đều là những báu vật hiếm có!"
Ông Diệp gật đầu nói.
Khuôn mặt Chu Tử Hào vênh váo tỏ vẻ thách thức.
"Nếu hắn thật sự mua mấy món đồ này với giá mấy trăm nghìn thì con chỉ nói một câu thôi, người ngây thơ thì hay mất tiền oan!"
"Bức danh họa thời Tống và chiếc vòng tay phỉ thúy tầm thường này đều là hàng giả mà cũng trị giá mấy trăm nghìn tệ sao?"
Nhậm Kiến Tường tỏ vẻ khinh thường, cười nhạt.
"Mày ăn nói linh tinh cái gì đấy? Tiểu Hào sao có thể tặng đồ giả cho chúng tao chứ?"
Bà Diệp nghe vậy chắc chắn không tin nên lập tức chửi mắng Nhậm Kiến Tường.
"Tôi sưu tầm đồ cổ cả mấy chục năm nay, chẳng lẽ lại không phân biệt được đâu là hàng thật đâu là hàng giả hay sao?"
Ông Diệp cũng chau mày, khẳng định giá trị của bức danh họa triều Tống kia.
"Giả vờ giả vịt, loại đàn ông như anh không xứng với Yến Nhi đâu!"
Chu Tử Hào cũng thừa dịp giễu cợt Nhậm Kiến Tường, nhưng sâu trong đáy mắt lại hơi lo sợ.
Cho dù là thiếu gia nhà họ Chu nhưng quà tặng trị giá mấy trăm nghìn tệ cũng không thể mang tặng bừa bãi được.
Cho nên hai món đồ này đúng là có chút vấn đề, nhưng hắn tin rằng ngoài chuyên gia ra thì sẽ không có ai phát hiện ra được!
"Nhậm Kiến Tường anh bớt nói lại đi".
Diệp Yến cũng không tin vào nhận xét của Nhậm Kiến Tường lắm, dù gì trình độ của ông Diệp trong giới đồ cổ cũng không phải dạng vừa.
"Tôi nói hai thứ đồ này đều là giả mà, nếu mọi người không tin thì tôi có thể chứng minh cho mọi người thấy".
Nhậm Kiến Tường vô cùng tự tin, khóe miệng nở nụ cười xán lạn.
"Để cho nó chứng minh đi! Định lừa ai hả, coi như để Yến Nhi nhìn ra được nó là thằng vô dụng như thế nào!"
Bà Diệp cười lạnh lùng.
"Nếu anh có thể chứng minh đồ tôi tặng đều là hàng giả thì tôi sẽ tự tát mình ba cái!"
"Nhưng nếu anh không chứng minh được thì anh phải ly hôn với Yến Nhi!"
"Anh đã tự tin như vậy rồi thì có dám đánh cược với tôi một ván không?"
Chu Tử Hào cảm thấy đây là một cơ hội tốt nên cố tình đẩy Nhậm Kiến Tường vào thế bí!
"Nhậm Kiến Tường, anh vừa mới trở về, em có vài chuyện muốn hỏi anh".
Diệp Yến hơi lo lắng cho Nhậm Kiến Tường nên muốn giúp Nhậm Kiến Tường chuyển chủ đề.
"Yến Nhi, con đừng nói gì cả, đàn ông nói là phải giữ lời, loại đàn ông hay ba hoa là loại đáng ghét nhất trên đời!"
Ông Diệp lên tiếng ngăn Diệp Yến lại, không để cho cô giải vây cho Nhậm Kiến Tường.
"Không dám? Ha ha… con chỉ sợ lát nữa có người chơi xấu thôi!"
"Yên tâm đi!"
Nhậm Kiến Tường mỉm cười rồi nói với Diệp Yến.
"Uyên Thư ra chỗ mẹ một chút nhé, bố phải xử lý chút chuyện đã".
"Bố cố lên!"
Diệp Uyên Thư buông Nhậm Kiến Tường còn cổ vũ anh nữa.
Cả căn biệt thự này chắc chỉ có cô bé là người duy nhất tin tưởng anh hoàn toàn.
Bức danh họa triều Tống này thực sự được làm giả rất tinh vi, kỹ thuật này chuyên để qua mắt dân chơi sành, chuyên gia bình thường cũng khó đoán được thật giả".
Nhậm Kiến Tường tự tin nở nụ cười, cầm bức danh họa cổ trên bàn lên.
"Hừ, vớ vẩn! Để tôi xem anh chứng minh như thế nào đây!"
Mặc dù trong lòng Chu Tử Hào hơi lo lắng nhưng hắn không tin Nhậm Kiến Tường thật sự có trình độ như chuyên gia.
"Muốn chứng minh cũng đơn giản thôi!"
Xé ra!
Nhậm Kiến Tường mỉm cười rồi mạnh tay xé đôi bức danh họa triều Bắc Tống làm hai mảnh!
"Nhậm Kiến Tường! Cậu đang làm cái gì vậy? Bức danh họa của tôi!"
Ông Diệp không ngờ Nhậm Kiến Tường dám làm hỏng bức danh họa này, ông ta đau lòng gào thét.
"Bức danh họa mấy trăm nghìn tệ mà cậu cũng dám xé, để tôi chống mắt lên xem cậu có đền nổi không ?"
Sắc mặt Chu Tử Hào trở lên u ám.
"Bố, bố đừng vội đau lòng, bố nhìn xem".
Nhậm Kiến Tường nhặt được một sợi vải trong bức danh họa rách rồi đưa đến trước mặt ông Diệp.
"Đây là… sợi vải?"
Ông Diệp đang đau lòng nhìn thấy sợi vải lập tức tỏ vẻ nghi ngờ.
Sợi vải là sản phẩm của công nghiệp, sau khi đất nước được giải phóng mới được du nhập vào Hoa Hạ.
Thời Bắc Tống làm gì có loại chất liệu nào như thế này.
Rõ ràng là bức danh họa này có vấn đề.
"Sao lại như thế này?"
Mặt Chu Tử Hào tối sầm lại, hắn còn giả vờ tỏ vẻ vô tội.
Hắn không ngờ Nhậm Kiến Tường lại có thể phân biệt được bức danh họa này là thật hay giả.
"Chơi đồ cổ có tính rủi ro cao, bị lừa cũng là chuyện bình thường".
Ông Diệp lên tiếng bào chữa cho Chu Tử Hào.
Thật ra chính ông ta cũng không tin Chu Tử Hào lại cố ý mang đồ giả đến lừa ông ta.
"Bức danh họa bằng vải mấy trăm nghìn tệ, anh giàu thật đấy".
Nhậm Kiến Tường chế nhạo rồi hướng ánh mắt đến chiếc vòng tay phỉ thúy.
"Chiếc vòng tay phỉ thúy thượng hạng kia chắc chắn là đồ thật!"
Bà Diệp lên tiếng, bà ta rất yêu thích những đồ vật làm bằng ngọc phỉ thúy.
Cho nên năng lực đánh giá chắc chắn không kém cỏi.
"Vậy sao?"
Nhậm Kiến Tường nở nụ cười đắc ý rồi liếc nhìn Chu Tử Hào một cái.
Nhậm Kiến Tường chỉ liếc một cái thôi mà Chu Tử Hào đã cảm thấy sởn da gà.
Sau khi Nhậm Kiến Tường phát hiện ra bức danh họa kia là giả ra thì hắn đã hoàn toàn mất đi sự tự tin.
Choang!
Nhậm Kiến Tường không hề do dự đập vỡ tan chiếc vòng phỉ thúy của bậc vua chúa.
"Cậu!"
Bà Diệp hét lên, trái tim như muốn rớm máu!
"Phỉ thúy bình thường bị tác động dưới tia cực tím và nhiệt độ cao sẽ làm giả được phỉ thúy thượng hạng, nếu mang theo bên mình sẽ có lượng bức xạ nhất định".
"Phỉ thúy như thế này mà không xem xét tới việc hàng giả thì đắt nhất là mấy nghìn tệ thôi!"
Nhậm Kiến Tường tiện tay cầm một mảnh phỉ thúy vỡ lên đưa cho bà Diệp.
Từ vết vỡ có thể thấy được vòng tay phỉ thúy của bậc vua chúa này có vấn đề thật!
"Mẹ ơi, bố giỏi quá!"
Đôi mắt cô bé Diệp Uyên Thư sáng như sao, khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ Nhậm Kiến Tường.
Trên mặt Diệp Yến cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Năm năm không gặp, Nhậm Kiến Tường dường như hơi khác so với trước đây.
"Lần này là cháu vụng về, mua phải đồ giả, hôm nay cháu xin phép về trước, hôm nào cháu đến chơi với hai bác sau nhé".
Khuôn mặt Chu Tử Hào đã không còn cười tươi như lúc trước, vẻ mặt xám xịt, chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này.
"Chờ chút! Cậu chủ Chu, anh quên mất vụ cá cược lúc nãy rồi sao?"
Chương 5: Đánh cược
Chu Tử Hào đang định rời đi thì bị Nhậm Kiến Tường ngăn cản.
“Anh đừng quá đáng quá!”
Chu Tử Hào nghiến răng nghiến lợi nhìn Nhậm Kiến Tường như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh.
“Đã đồng ý đánh cược thì phải làm theo, chẳng lẽ còn muốn tôi giúp anh sao?”
Nhậm Kiến Tường nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng sáng.
“Nhậm Kiến Tường, đừng đắc ý mà gây chuyện với người khác!”
“Dù mày có thể phân biệt được đồ cổ bằng ngọc thì mày cũng không xứng với Yến Nhi. Có bản lĩnh thì mày giúp Yến Nhi giành lại tập đoàn đi!”
Bà Diệp lớn tiếng với Nhậm Kiến Tường, trong lòng bà ta, Chu Tử Hào vẫn là ứng viên con rể sáng giá nhất.
“Con đã nói rồi, con sẽ giúp Yến Nhi lấy lại mọi thứ mà cô ấy đã mất”.
“Trong vòng ba ngày con sẽ giúp Yến Nhi ngồi lên vị trí tổng giám đốc tập đoàn Vạn Nguyên!”
Nhậm Kiến Tường thờ ơ nói, rất có tự tin.
“Hừ hừ, nói khoác mà không biết ngượng mồm! Nếu như anh có năng lực này tôi sẽ quỳ xuống dưới chân anh!”
Chu Tử Hào nghe vậy cũng cười nhạt.
“Trước khi quỳ xuống anh cứ giải quyết chuyện đánh cược lúc nãy trước đi đã!”
Nghe vậy, Chu Tử Hào câm lặng.
“Nếu ba ngày sau mày không làm được thì tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà họ Diệp!”
Sắc mặt bà Diệp tối sầm lại, bà ta cho rằng Nhậm Kiến Tường chỉ đang muốn phá hoại ấn tượng của Chu Tử Hào với nhà họ Diệp.
Bốp bốp bốp!
“Tôi chờ anh cút khỏi nhà họ Diệp!”
Chu Tử Hào cắn chặt răng, thẳng tay tát vào mặt mình ba bạt tai, sau đó hung tợn nói với Nhậm Kiến Tường.
“Anh vẫn nên nghĩ xem ba ngày sau nên quỳ gối khuất phục như thế nào đi!”
Nhậm Kiến Tường xem thường nói.
Chu Tử Hào rời đi, bởi vì chuyện Nhậm Kiến Tường đã hứa nên ông bà Diệp tạm thời không đuổi Nhậm Kiến Tường ra khỏi nhà.
Trong phòng Diệp Yến, lúc này chỉ còn lại hai người Nhậm Kiến Tường và Diệp Yến.
“Ở đây không có gì thay đổi so với năm năm trước”.
Nhậm Kiến Tường nhìn cách sắp xếp trong phòng, trong mắt ngập tràn vẻ phức tạp.
Anh đã từng ngủ ở sàn căn phòng này năm đêm.
“Tối nay anh vẫn nên ngủ dưới đất đi”.
Diệp Yến mở lời.
Giữa cô và Nhậm Kiến Tường chưa từng có tình cảm.
Nếu không phải là vì chuyện năm đó, nếu không phải vì sự xuất hiện của Diệp Uyên Thư thì cô ấy vốn không thể nào có bất cứ quan hệ gì với Nhậm Kiến Tường.
“Được!”
Nhậm Kiến Tường gật đầu đồng ý ngay, chuyện tình cảm vốn không thể quá nóng vội.
Anh sẽ từ từ khiến Diệp Yến yêu anh.
Chỉ là đến đêm khuya, Nhậm Kiến Tường và Diệp Yến lại xuất hiện phiền toái.
“Con muốn bố mẹ ôm Uyên Thư ngủ!”
“Các bạn nhỏ khác trong lớp con cũng giống vậy!”
Cô bé con rất cố chấp, khiến khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Yến đỏ ửng.
Nhậm Kiến Tường dù cũng hơi chần chừ nhưng không dám tự quyết định.
“Mấy ngày nữa bố sẽ ôm Uyên Thư, tối nay Uyên Thư ngủ chung với mẹ trước đi”.
“Không được! Con muốn bố mẹ ôm con ngủ cơ!”
Đôi mắt to tròn của Diệp Uyên Thư đỏ lên như sắp khóc.
“Anh lên đây đi, đừng suy nghĩ bậy bạ”.
Diệp Yến khẽ cắn đôi môi đỏ mọng nói.
Đây là lần đầu tiên Nhậm Kiến Tường nằm lên giường của Diệp Yến.
Nhìn Diệp Uyên Thư, giờ khắc này Nhậm Kiến Tường cảm nhận được một cảm giác chưa từng có!
“Mình cũng có gia đình”.
Mãi đến đêm khuya Diệp Uyên Thư đang phấn khích mới cười mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.
“Anh dùng máy tính của em một chút”.
Nhậm Kiến Tường bước từ trên giường xuống, không hề có ý đồ được voi đòi tiên.
Đã rất lâu không đụng đến máy tính, nhìn sản phẩm khoa học kỹ thuật trước mắt, Nhậm Kiến Tường còn có cảm giác như đang nằm mơ.
Nhậm Kiến Tường truy cập trang web tin tức của thành phố Hoa Tây.
Anh muốn tìm phương pháp giúp Diệp Yến lấy lại tập đoàn Vạn Nguyên một lần nữa.
“Tập đoàn Thiên Vũ hùng mạnh vừa tiến vào thành phố Hoa Tây đã trở thành doanh nghiệp dẫn đầu của thành phố Hoa Tây, nhà họ Vũ đứng sau trở nên giàu có hưng thịnh, là một gia tộc siêu cấp…”
Đột nhiên một tin tức hàng đầu mới toanh thu hút sự chú ý của Nhậm Kiến Tường.
Thiếu nữ thiên tài Vũ Hàn Thảo – tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Vũ.
Vũ Hàn Thảo xuất hiện khiến người dân thành phố Hoa Tây lại một lần nữa nhắc tới Diệp Yến, dù sao tuổi tác hai người chênh lệch không nhiều, năm đó ở thành phố Hoa Tây, Diệp Yến cũng là một nữ thần có một không hai.
“Thế mà lại là cô ấy”.
Nhìn thấy bức ảnh của Vũ Hàn Thảo, khóe miệng Nhậm Kiến Tường khẽ nhếch lên một nụ cười.
Vũ Hàn Thảo này chính là cô gái mà anh đã cứu ở vùng ngoại ô.
Tập đoàn Thiên Vũ tiến vào thành phố Hoa Tây khiến các gia tộc trong thành phố đều phấn khích, mong mỏi kết nối được quan hệ hợp tác.
Nhưng lại không có mấy gia tộc có thể hoàn thành được mục tiêu này.
“Nhà họ Diệp chẳng qua chỉ là gia tộc hạng ba, chắc là rất muốn hợp tác với tập đoàn Thiên Vũ nhỉ?”
Nhậm Kiến Tường tắt máy tính, trong đầu nảy sinh một kế hoạch.
“Ngày mai em có đến tập đoàn Vạn Nguyên không?”
Nhậm Kiến Tường nhỏ giọng hỏi Diệp Yến một câu.
“Gần đây gia tộc gặp chút vấn đề về vốn, ngày mai gia tộc mở hội nghị thường niên, em buộc phải đến đó”.
Diệp Yến trả lời.
Nhậm Kiến Tường gật đầu không nói gì nữa.
Một đêm yên lặng trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau Diệp Yến đưa Diệp Uyên Thư đến trường mẫu giáo, rồi đi thẳng đến tập đoàn Vạn Nguyên.
Nhậm Kiến Tường chờ Diệp Yến rời khỏi nhà không bao lâu cũng đi về phía tập đoàn Vạn Nguyên.
Nhậm Kiến Tường rất quen thuộc với tập đoàn Vạn Nguyên.
Dù sao anh cũng từng làm nhân viên bảo vệ ở đây hơn một năm.
Trong phòng họp tầng mười bảy tập đoàn Vạn Nguyên.
Người nhà họ Diệp hầu như đều đến đông đủ, ngồi ở vị trí chủ trì là ông cụ nhà họ Diệp, cũng là người nắm quyền nhà họ Diệp.
“Yến à, nghe nói tên bảo vệ biến mất năm đó đã trở về rồi, là thật sao?”
Hội nghị thường niên vẫn chưa bắt đầu, một người đàn ông bỗng nhiên hỏi với nụ cười chế nhạo.
Hắn là anh họ Diệp Yến, cháu đích tôn nhà họ Diệp, tên là Diệp Siêu.
“Anh cả, anh nhiều chuyện quá rồi đấy”.
Diệp Yến hờ hững nói.
“Ha ha, nghe nói lần này thằng đó trở về là muốn làm lại từ đầu với em?”
“Theo ý anh thì tên đó không xứng ở trong nhà họ Diệp chúng ta, Chu Tử Hào là cậu chủ nhà họ Chu, cậu ấy mới là ứng viên tốt nhất làm con rể nhà họ Diệp”.
Diệp Siêu ra vẻ tận tình giảng giải khuyên nhủ Diệp Yến.
“Chuyện của em không phiền anh cả nhọc lòng!”
Sắc mặt Diệp Yến lập tức tối sầm lại.
“Hôm nay Chu Tử Hào đã đưa sính lễ đến, chỉ cần em gả cho cậu ấy thì nguy cơ trước mắt của nhà họ Diệp có thể giải quyết dễ dàng”.
“Hơn nữa có một chuyện em còn chưa biết, nhà họ Chu đã giành được tư cách hợp tác với tập đoàn Thiên Vũ, em biết chuyện này có ý nghĩa gì không?”
Khuôn mặt Diệp Siêu mang theo nụ cười mỉm.
Trong lòng Diệp Yến thoáng bừng tỉnh, chẳng trách hôm nay Diệp Siêu lại đứng về phía Chu Tử Hào như vậy.
“Yến à, Chu Tử Hào quả thực là người thích hợp với em nhất”.
“Cậu ấy đã đợi chờ em suốt năm năm, sự si mê này người bình thường không thể so sánh được đâu”.
Tất cả những người nhà họ Diệp khác đều rồi rít nói giúp Chu Tử Hào.
Chỉ có Diệp Yến tự mình hiểu rõ, mọi người nhà họ Diệp quan tâm đến chuyện này như vậy chủ yếu là vì muốn dùng cô để trao đổi mà thôi!
“Chuyện của em, em sẽ tự làm chủ”.
Giọng Diệp Yến lạnh như băng, thái độ vô cùng hờ hững.
Nhưng đúng lúc này, ông cụ nhà họ Diệp nãy giờ vốn im lặng lại mở lời!
“Ông nghĩ chuyện này có thể cân nhắc, ông đã nhận lễ vật hỏi cưới của nhà họ Chu rồi”.