Thầy Triệu sợ đến mức lùi về phía sau hai bước.
“Anh cả, em cảm thấy anh có ý khác thì đúng hơn, xảy ra vấn đề gì em sẽ chịu trách nhiệm”, Lục Chính Quân không chịu nhún nhường.
Đám người nhà còn lại cũng lần lượt lên tiếng, ai cũng có ý đồ của riêng mình, có người ủng hộ Lục Chính Quốc, cũng có người ủng hộ Lục Chính Quân.
Ý của Lục Chính Quân đã rõ ràng lắm rồi, chỉ cần thuốc có tác dụng, giúp ông cụ tỉnh táo bảy ngày, thầy Triệu sẽ không gặp chuyện gì cả.
Thời khắc này, thầy Triệu bỗng thấy chùn bước.
Hiện tại trước mặt ông ta có hai sự lựa chọn, một là quay đầu rời đi, hai là cho ông cụ uống thuốc, đến lúc đó Lục Chính Quân sẽ cho ông ta thứ mà ông ta muốn.
Nhưng câu nói của Lục Chính Quốc lại chẳng khác nào một chiếc búa, nện thẳng vào lòng ông ta, ông ta không hề nghi ngờ câu “đầu lìa khỏi cổ” ấy.
“Có lẽ viên thuốc này của tôi vẫn chưa được hoàn thiện, thể chất của ông cụ cũng không nên dùng, tôi không dám đảm bảo”, lúc này, giọng nói của thầy Triệu hơi thay đổi.
Suy cho cùng thì ông ta cũng chưa gặp tình cảnh này bao giờ, đứng trước mặt người có khí thế ông lớn như Lục Chính Quốc, ông ta không thể giữ thái độ thảnh thơi được nữa.
Lục Chính Quân trợn mắt lườm ông ta, nói: “Để lại một viên thuốc cho tôi, còn ông thì cút đi, chuyện ở nơi này không liên quan gì tới ông”.
Thực ra lúc này trên tay Hạng Tư Thành vẫn còn một viên thuốc, nhưng thầy Triệu cảm thấy thời điểm này không được an toàn, hơn nữa Hạng Tư Thành chỉ mất giây lát để nhìn thấu thuốc của ông ta, khiến ông ta không khỏi lo lắng.
Sau khi đưa viên thuốc còn lại cho Lục Chính Quân, ông ta vội vàng rời khỏi cái nơi thị phi này.
“Anh cả, anh muốn để thằng nhóc không rõ lai lịch này chữa bệnh cho bố sao?”, Lục Chính Quân hỏi.
“Biết rồi còn hỏi”, Lục Chính Quốc nói.
“Vậy thì được”, Lục Chính Quân nhìn Hạng Tư Thành, cặp mắt hình tam giác lóe lên tia sáng: “Trong vòng một năm, nếu ông cụ xảy ra chuyện gì thì cậu cũng chôn cùng!”
Ông ta học cách của Lục Chính Quốc, nhưng điều kiện hà khắc hơn gấp trăm lần.
Hạng Tư Thành cười nhạt: “Được thôi, chỉ cần ông không sát hại ông cụ thì một năm tuyệt đối không thành vấn đề”.
Vốn dĩ lúc đầu có một số người tin tưởng anh, bởi vì anh dễ dàng nhìn ra vấn đề của viên thuốc đó, nhưng khi anh vừa nói ra câu này, bọn họ không khỏi hoài nghi, ngay cả Lục Tuyết cũng vậy.
Dù sao, ông cụ tỉnh táo lại được đã là khó lắm rồi, đảm bảo một năm không xảy ra vấn đề gì thì thực sự là khó hơn lên trời.
Ông cụ sống lâu thì cũng có lợi cho đa số người, nhưng những gì Hạng Tư Thành nói hơi khoa trương.
Lục Chính Quân cũng sửng sốt, sau đó nói ngay: “Cậu có lòng tin như thế thì chữa đi”.
Hạng Tư Thành không chấp với ông ta, anh nhìn đám đông, nói: “Các người ra ngoài trước đi, để hai y tá ở lại là được”.
Từ đầu tới cuối, Lục Chính Quốc luôn tin tưởng Hạng Tư Thành, hơn nữa không hề hoài nghi chuyện “một năm” mà anh nói.
Hạng Tư Thành bảo mọi người ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người.
Hạng Tư Thành cất viên thuốc màu đen vào người mình.
Thực ra, viên thuốc này có giá trị rất cao, là loại thuốc muốn cũng không có được.
Nếu gặp bệnh gì nguy kịch, ngay cả anh cũng không thể giải quyết được, vậy thì có thể dùng viên thuốc này để trụ thêm một thời gian.
Chap mới luôn có tại -- Tг ùмTruyện.m e --
Đây là đồ tốt, tiếc là thầy Triệu đó không dùng đúng mục đích.
“Hai người lật ông cụ lại, để lộ lưng ra”, Hạng Tư Thành nói.
Rất nhiều y tá phải làm việc cần thể lực, hơn nữa bây giờ ông cụ đã nhẹ lắm rồi, vậy nên bọn họ dễ dàng lật người ông cụ lại.
Hạng Tư Thành lấy kim bạc ra, bắt đầu vận khí trong cơ thể.
Ba cây kim trên tay anh nhanh chóng hiện lên một luồng khí trắng, cây kim mềm hẳn đi, anh chỉ vung tay lên là kim đã đâm vào ba huyệt vị trên lưng ông lão.
Tiếp đó, anh vẫn không dừng lại, dùng phương pháp tương tự đâm kim.
Tất cả diễn ra rất lưu loát, chỉ nhoáng cái, trên lưng ông lão đã có chín cây kim bạc.
Một loạt thao tác làm người ta hoa cả mắt, rõ ràng chỉ có chín cây kim, nhưng lại như vừa đâm hàng ngàn hàng vạn kim.
Hai y tá chưa thấy cảnh ấy bao giờ, bọn ho mở to mắt, cảm thấy khó mà tin nổi.
Trên trán Hạng Tư Thành đã rịn ra mồ hôi, khi sử dụng phương pháp châm cứu này, sai một ly đi một dặm, chỉ cần đâm lệch một chút là sẽ trở nên vô dụng.
Hơn nữa, người bình thường học được phương pháp này cũng chẳng để làm gì, phải có nội lực tương ứng mới được.
Nói chính xác ra thì nó đã không nằm trong phạm vi Trung y nữa rồi.
Mười phút sau, Hạng Tư Thành rút kim ra, mở miệng nói: “Cầm dụng cụ chứa đặt trước miệng ông ấy”.
Y tá vội vàng làm theo, vừa đặt vào là ông cụ lập tức phun ra một ngụm máu đen, còn ho khan liên tục, có vẻ như sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều, khiến hai y tá càng thêm khó tin..