Cảnh này khiến Lư Thiên Phong cười sung sướng, cảm thấy quả nhiên lựa chọn của mình là chính xác, so với Vân Tịnh Nhã, mười mấy triệu nhỏ bé đó có là gì, đến lúc đó cùng lắm mua toàn bộ tặng cho Vân Tịnh Nhã, tin rằng nhất định có thể để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng Vân Tịnh Nhã.
Bên cạnh anh ta là một ông lão, thấy vậy lên tiếng nói: “Cậu chủ, cẩn thận cậu nhóc đó đang cố ý hại cậu đấy”.
Vì vị Tông Sư đó đã từng giao đấu với Hạng Tư Thành, thế nên hôm nay ông ta không xuất hiện ở trong hội trường.
Lư Thiên Phong không để tâm chuyện này: “Không cần lo lắng, y thuật của hắn vô cùng cao minh, hơn nữa không quen biết tôi, vốn không thể nào nghĩ ra được mục đích của tôi”.
“Mà cho dù mua phải thuốc giả thì có sao? Lẽ nào toàn bộ đều là hàng giả, hắn không thể nào hôm nay đến là mua hàng giả”.
Ông lão đó không nói tiếp nữa.
Hội đấu giá tiếp tục, nhưng rất nhiều người có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Hạng Tư Thành và Lư Thiên Phong.
Trong hai mươi tám loại thuốc thì có hai mươi loại là giả, Hạng Tư Thành đã quyết định đào bẫy, đương nhiên sẽ không cho Lư Thiên Phong cơ hội gặp được thuốc thật.
Mấy loại thuốc tiếp theo, anh lại tiếp tục ra giá, cuối cùng lại bị Lư Thiên Phong mua sáu loại thuốc giả, từ đầu đến cuối cộng lại cùng tiêu khoảng hơn sáu mươi triệu.
Đương nhiên vì vậy anh cũng phải trả giá nhất định, Lư Thiên Phong không phải chuyên chọn thuốc giả để đấu giá với anh, Lư Thiên Phong cũng sẽ không bỏ qua những hàng thật, vì vậy số thuốc còn lại, anh cũng phải trả cái giá rất cao.
Trong tám loại thuốc thật, anh mua được năm loại, ba loại thuốc trong đó, đương nhiên cũng anh ra giá, sau khi hai người nâng đến cái giá nhất định, thì có người thứ ba ra giá.
Ban đầu, những người đó còn có tâm trạng xem trò vui, nhưng khi họ ra tay mua đồ, lại hận hai người đến xương tủy, vì sự có mặt của hai người, khiến cái giá mà họ bỏ ra để mua, ít nhất cũng nhiều gấp bảy tám lần so với bình thường.
Nếu những thứ này có thể gặp được ở bất kỳ chỗ nào thì họ có thể bỏ qua, quan trọng là đến thời đại hiện nay, mỗi một loại thuốc quý đều chỉ có thể nhìn mà không thể cầu, vì vậy họ cũng đành cắn răng bỏ tiền ra mua.
Vì vậy, người cười vui nhất chính là ban tổ chức, hội đấu giá lần này có thể gọi là thành công nhất trong mấy năm gần đây.
Đương nhiên người phụ trách của Bách Dược Đường để ý nhất đến Hạng Tư Thành, tất nhiên họ biết loại nào là thật, loại nào là giả, những thứ Hạng Tư Thành mua được đều là hàng thật, nhãn lực đó, rất nhiều chuyên gia nghiên cứu cả đời cũng chưa chắc có thể sánh được.
Khi tan hội, rất nhiều người chạy đến thương lượng với Hạng Tư Thành, hy vọng có thể mua lại thuốc trong tay Hạng Tư Thành với giá tương đương, nhưng đều bị Hạng Tư Thành từ chối.
“Tư Thành, vừa nãy anh mua chỗ thuốc đó tốn năm mươi triệu đó, anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
Khi lấy thuốc, Vân Tịnh Nhã trừng mắt hỏi.
Cô vốn định giúp Hạng Tư Thành trả tiền, nhưng điều khiến cô không ngờ là Hạng Tư Thành lại có thể chi ra món tiền này, thực sự không thể tin nổi.
“Là thù lao khi làm vệ sĩ cho Vân Y Y”, Hạng Tư Thành giải thích.
“Oa, làm vệ sĩ mười ngày mà có thù lao nhiều vậy, có phải anh lừa em không?”, Vân Tịnh Nhã rất không tin việc này.
“Không có, không phải anh cứu cô ta một lần sao, nhận chút thù lao cũng là việc nên làm mà”, Hạng Tư Thành nói.
Vân Tịnh Nhã suy nghĩ, không tiếp tục nói vấn đề này nữa, sợ khiến Hạng Tư Thành không vui.
“Được, nhưng anh nói là muốn hại tiền của Lư Thiên Phong đó, cuối cùng mình chỉ tiêu ít hơn người ta hơn mười triệu, anh tự rơi vào bẫy của mình à?”
“Không có, hơn sáu mươi triệu của anh ta hoàn toàn là mất tiền ngu, năm mươi triệu tiền thuốc của anh kể cả mình chỉ dùng hết một nửa, chỗ còn lại mang đi bán, ít cũng có năm trăm triệu”.
Hạng Tư Thành giải thích, anh sẽ không làm việc mua bán thua lỗ.
Vân Tịnh Nhã nghĩ đến loại thuốc dưỡng da mà Hạng Tư Thành cho cô, trong lòng tin tưởng không ít, nếu sau này Hạng Tư Thành làm ngành dịch vụ phục vụ cho gương mặt của phụ nữ, có lẽ cũng đủ trở thành phú hào hàng đầu trong thành phố Thiên Hải.
Trong lúc hai người nói chuyện, Lư Thiên Phong cũng lấy được thuốc mà mình mua, hắn đưa mấy đàn em đến trước mặt Hạng Tư Thành.
“Vân Tịnh Nhã, đã lâu không gặp”.
Nhìn thấy Vân Tịnh Nhã, khuôn mặt Lư Thiên Phong nở nụ cười rất tự tin, dường như trên mặt viết chữ tôi rất đẹp trai, mau đến xem tôi đi.
“Làm sao, cướp nhiều thuốc của chúng tôi như vậy, bây giờ còn đến gặp tôi sao?”, Vân Tịnh Nhã lạnh lùng nói.
Đây là phản ứng bình thường trong dự liệu của Lư Thiên Phong, vì thế hắn ta không để bụng, cười càng tươi hơn.
Theo đuổi con gái mà, phải cho cảm xúc của cô ấy dao động lên xuống.
“Việc này, cô thực sự hiểu lầm rồi, mười mấy triệu mà thôi, tôi không quan tâm, nếu cô muốn, tôi có thể tặng cô những thứ này”.
Lư Thiên Phong nói xong liền khoát tay, mấy tên đàn em vội vàng đến phía trước, đưa ra thuốc trên tay, đợi Vân Tịnh Nhã nhận.
Lúc này, người trong hội trường hội đấu giá vẫn chưa về hết, hai mươi tám cô gái bưng thuốc vẫn còn đang ở chỗ không xa, họ thấy cảnh này, đa số đều nhìn Vân Tịnh Nhã với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.
Thiếu niên có tài, ném tiền qua cửa sổ, chỉ vì một cô gái, nếu họ là cô gái đó, có lẽ sẽ cảm động nhào vào lòng Lư Thiên Phong.
Đáng tiếc Vân Tịnh Nhã không phải là họ, vì thế cô không đưa tay ra nhận.
Hạng Tư Thành cười nói: “Anh Lư, có tiền đúng là có tiền, hào phóng đúng là hào phóng, nhưng ngốc cũng thật là ngốc, con mắt không tốt còn dám đến đấu giá, mua toàn đồ giả còn tặng người ta, thật không biết xấu hổ”.
.