Đám người tụ tập bao quanh Phương Tuấn Kiệt và Bùi Văn Văn giống hệt như những chùm sao đang ôm lấy mặt trăng, những người khác thậm chí còn không thèm nhìn Lâm Trạch lấy một cái.
Giữa một tên rẻ rách và một thiếu gia đẹp trai nhà giàu thì đến kẻ ngốc cũng biết nên lựa chọn thế nào.
Vừa bước vào phòng riêng, nhìn thấy những món trang trí sang trọng bên trong, mọi người lại tiếp tục ồ lên.
"Woah! Đây là phòng hạng kim cương sao! Nghe nói nếu không có bản lĩnh thì không thể đặt trước được đâu, Kiệt thiếu gia ngầu quá rồi đó!", có ai đó tung hô.
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, tối nay mọi người cứ chơi vui vẻ nhé, tiền cứ để tôi lo!”, Phương Tuấn Kiệt hào hứng vẫy tay.
"Kiệt thiếu gia là nhất!"
Chẳng mấy chốc rượu và hoa quả đã được bưng lên, nhân viên phục vụ còn đặc biệt đem hơn chục ly rượu mời của quán karaoke lên rồi đưa cho bọn họ mỗi người một ly.
Mọi người cùng nhau chơi đùa, còn Lâm Trạch lại ngồi một mình trong góc, im lặng uống rượu.
“Nhìn bộ dạng rẻ rách của cậu ta đi, Văn Văn, sao lúc đầu cậu lại nhìn trúng tên vô dụng đó thế?”, một cô gái liếc sang Lâm Trạch rồi thấp giọng chế nhạo.
“Lúc bé không hiểu chuyện, nhìn lầm mà thôi”, Bùi Văn Văn hừ một tiếng rồi nhìn Lâm Trạch với vẻ khinh bỉ.
Một tên rẻ rách hôi hám mà cũng xứng để có được nữ thần như mình sao? Nực cười.
"Có phải lúc đó Kiệt thiếu gia cũng theo đuổi cậu không? Sớm biết vậy thì ở với anh ấy còn hơn cái tên này”.
"May là lúc đó chia tay sớm, cũng không biết sao anh ta vẫn còn mặt mũi ở đây nữa".
Mấy cô gái đang trò chuyện cùng nhau, nhưng bọn họ lại không hề có ý che giấu âm lượng nói chuyện của mình.
Nhìn thấy Lâm Trạch im lặng, Phương Tuấn Kiệt liền nở nụ cười nham hiểm, chủ động thêm mắm thêm muối.
"À đúng rồi, nghe nói cậu ta tốt nghiệp xong đã kết hôn ngay, ăn bám phụ nữ gì đó”.
“Thật sao?”, mọi người đột nhiên trợn tròn mắt.
“Tôi đi vệ sinh một lát”, Lâm Trạch đặt ly rượu xuống, sau đó đứng dậy rời đi.
Đã từng là bạn học của nhau nhưng vẫn không thể rửa sạch được cái xã hội này, anh đã không còn cảm nhận được tình bạn nào với đám người này nữa, tất cả chỉ còn lại mấy lời khoe khoang và nịnh hót.
"Này, đừng trốn đó nha, đùa tí thôi mà, lát nữa nhớ quay lại nhé”.
Phương Tuấn Kiệt cố tình la lên, khiến cho đám đông bắt đầu chế nhạo.
“Nhất định sẽ quay lại”, Lâm Trạch xoay người, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa.
Sau khi rời khỏi phòng riêng, Lâm Trạch nhìn sang hành lang bên trái liền thấy một người ăn mặc như nhân viên phục vụ đang đứng hướng lưng về phía anh, sau đó bước vào nhà vệ sinh.
Lâm Trạch huýt sáo rồi đi theo anh ta.
Nhìn thấy anh đi vào, đối phương nhìn liếc một cái, sau đó bình tĩnh cởi dây nịt quần rồi xả vào bồn tiểu.
Lâm Trạch liếc anh ta một cái, sau đó cong môi: "Người anh em, súng của anh nhỏ thật đấy ”.
Sắc mặt người phục vụ lập tức tối sầm.
“Anh vừa mới bỏ độc vào rượu của tôi đúng không?”, sau khi xả nước được một nửa thì Lâm Trạch đột nhiên lên tiếng.
“Ý anh là sao?”, người phục vụ quay mặt tránh né.
"Anh vừa mới mang tới hơn mười ly rượu, tôi là người bị khinh thường nhất nhưng anh lại rót rượu trước cho tôi, không hợp lý lắm nhỉ, mau nói cho tôi biết, độc từ đâu mà có”.
Người phục vụ lập tức mặc quần vào, muốn tìm cách chạy trốn.
Anh ta phản ứng rất nhanh, nhưng Lâm Trạch còn nhanh hơn, anh ta vừa cử động đã bị Lâm Trạch vòng tay sang, trực tiếp kề một con dao sắc bén vào cổ anh ta, đâm chảy ra một ít máu.
"Một nói, hai chết!"
Ánh mắt Lâm Trạch trở nên vô cùng lạnh lùng, anh hiểu rõ mùi rượu độc hơn ai hết!
Mùi hương đó chính là chất độc trong cơ thể Lâm Tiểu Nguyệt!
Chất độc mà người phục vụ đưa cho anh hoàn toàn giống hệt như của Lâm Tiểu Nguyệt!
"Đại ca tha mạng! Đại ca tha mạng!", nhân viên phục vụ lập tức sợ hãi quỳ xuống, thành thật thú nhận.
"Có người muốn tôi hạ độc và cho tôi rất nhiều tiền, tôi chỉ lấy tiền rồi làm theo thôi!"
Lâm Trạch nhấc con dao lên, sau đó đâm mạnh xuống, đột ngột chuyển hướng từ tay người phục vụ xuống dưới đất, làm cho nền gạch bị xuyên thủng!
Rầm!
Người phục vụ hít sâu một hơi, suýt chút nữa hồn bay phách tán.
“Anh nói dối”, Lâm Trạch điềm tĩnh nhếch mày.
"Tôi không nói dối! Tôi nghe lời người đó, hình, hình như người nhà họ Nhan bắt anh ta làm việc này”.
"Anh vừa nói họ Nhan sao?"
Khí tức trên cơ thể Lâm Trạch chợt biến đổi, làm cho người phục vụ cảm thấy có thứ gì đó như ngọn núi lớn đè xuống đến mức thở không thông.
Nhà họ Nhan... Nhan Khinh Long!
Sát khí điên cuồng ngưng tụ trong mắt Lâm Trạch, Nhan Khinh Long là thiếu gia của nhà họ Nhan và là người muốn anh chết nhất!
Nếu đầu độc Lâm Tiểu Nguyệt thì sẽ tránh được những rắc rối trong tương lai, nghĩ lại thì cũng chỉ có người đó mà thôi!
“Cút đi!”, Lâm Trạch đá vào người phục vụ, sau đó mang vẻ mặt u ám xoay người rời khỏi nhà vệ sinh.
Muốn giết con gái anh, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!
Lâm Trạch quay trở lại phòng riêng, nhưng vẫn đang ở bên ngoài, bỗng anh nghe thấy mấy tiếng cười đùa bên trong.
"Tôi không phét đâu, cậu ta chỉ là đồ vô dụng, lúc nào cũng bám váy phụ nữ mà thôi”.
"Nghe nói vợ cậu ta xinh lắm nhỉ?"
"Vậy thì sao, thì cũng bị người ta cắm sừng đó thôi!"
Lâm Trạch liền đẩy cửa đi vào, Phương Tuấn Kiệt nhìn thấy anh quay lại, không những không kìm chế mà còn châm chọc anh.
"Tiểu Trạch Tử, cậu về đúng lúc lắm, bạn trai của Văn Văn sắp tới để đưa chúng ta đi ăn hải sản rồi, cậu có đi không?"
"Anh cũng đi cùng đi, nói không chừng bạn trai tôi còn tạo cho anh cơ hội để kiếm tiền đấy? Anh ấy là ông chủ đấy!" Văn Văn chế nhạo.
“Hai người thật quá đáng!”, Lý Văn Hạo đột nhiên đứng lên, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Những người này căn bản không hề coi Lâm Trạch ra gì!
“Không sao”, Lâm Trạch cười nhạt: “Bị hai con chó sủa tí thôi mà”.
“Thằng rẻ rách nói ai là chó đó!”, Bùi Văn Văn quát lên.
“Lâm Trạch, mau cút khỏi đây! Chúng tôi không hoan nghênh cái loại vô dụng ăn bám phụ nữ như cậu!"
Phương Tuấn Kiệt xua tay, không hề nể tình Lâm Trạch một chút nào, nếu như Lâm Trạch đã lật mặt thì anh ta cũng không cần thiết phải nể nữa.
Ngoại trừ Lý Văn Hạo ra, những người khác đều đang muốn hóng hớt, hả hê nhìn Lâm Trạch.
"Đi thôi".
Lâm Trạch thở dài, đã từng là bạn học của nhau mà bây giờ thế này sao.
Đúng lúc này, cửa phòng karaoke bị đẩy ra, một bóng người béo mập từ bên ngoài chen vào: "Cục cưng, anh đến rồi đây”.
"Honey! Sao bây giờ anh mới tới, em bị người ta bắt nạt kia kìa!", vừa nhìn thấy người đến, Bùi Văn Văn đã lập tức chạy tới sà vào lòng tên mập.
"Honey, anh ta là bạn trai hồi đại học mà em đã kể với anh trước đây đó, vừa nghèo vừa xấu, đúng là buồn nôn chết đi được ~".
“Phó tổng giám đốc Trần, đã lâu không gặp, tôi vẫn luôn đợi anh chiếu cố ở công ty đấy”, Phương Tuấn Kiệt cũng đứng dậy đi về phía người đàn ông béo.
Chỉ khi tên béo đó giúp đỡ thì công ty của anh ta mới có thể tiếp tục được.
“Ai dám bắt nạt cục cưng của tao?”, tên mập hếch mũi lên nhìn về phía Lâm Trạch trong ngơ ngác.
"Lâm... Lâm Trạch?"
"Đúng vậy, anh ta tên là Lâm Trạch, đúng là một cái tên kinh tởm, làm sao honey quen anh ta thế... ạ!"
Bùi Văn Văn còn chưa kịp làm nũng đã bị người đàn ông béo đẩy ra, cô ta hét lên rồi va vào ghế sô pha.
Người đàn ông béo bước nhanh về phía Phương Tuấn Kiệt, nhìn thấy cảnh này, hai mắt Phương Tuấn Kiệt chợt sáng lên, phó tổng giám đốc Trần muốn kết bạn với anh ta hay sao!
Thử nghĩ xem, anh ta còn đang trẻ đẹp, tiền đồ tương lai chắc chắn sẽ rộng mở, không giống như cái thứ rẻ rách Lâm Trạch kia!
"Phó tổng giám đốc Trần, tôi..."
“Cút!”
Tên mập túm lấy Phương Tuần Kiệt, ném anh ta sang một bên như ném rác, sau đó bước nhanh tới trước mặt Lâm Trạch.
“Bịch!”
Ngay giây tiếp theo, ông ta đã quỳ trên mặt đất, ôm lấy đùi Lâm Trạch, kêu gào thảm thiết!
"Cậu Trạch! Cậu Trạch ! Tôi sai rồi! Tôi thực sự sai rồi!"
Ồ quao!!
Mọi người chợt ồ lên, ai nấy đều như nhìn thấy ma vậy, đặc biệt là Phương Tuấn Kiệt và Bùi Văn Văn, miệng cả hai há hốc đến nỗi có thể chứa được cả mấy quả trứng to!
Trần Lực thực sự quỳ xuống xin lỗi Lâm Trạch sao!?
Cả hai đều dụi mắt mất mấy lần, bọn họ không nhìn lầm chứ?
Không sai, người đàn ông béo này chính là cựu phó chủ tịch công ty Lâm Thanh Tuyết, Trần Lực!
" Cậu Trạch! Xin cậu hãy nói với chủ tịch đi! Để ông ấy thu hồi lệnh cấm với tôi, tôi cầu xin cậu!"
Trần Lực khóc lóc vô cùng thảm thiết, ông ta vừa quỳ trước mặt Lâm Trạch vừa tự tát vào mặt mình.
Từ sau khi bị chủ tịch hội đồng quản trị bãi nhiệm chức vụ, ông ta đã bị cấm cửa, đừng nói là thành phố Hoa Hải, ngay cả các công ty của thành phố J cũng không dám mời ông ta.
Thậm chí còn có nhiều bộ phận khác đang điều tra ông ta, tất cả tài sản của ông ta sẽ bị đóng băng!
“Cút!”, Lâm Trạch đạp lên mặt Trần Lực rồi đá ông ta sang một bên.
Ai ngờ vừa đá đi thì Trần Lực đã lập tức bò lại, càng kêu gào thảm thiết: "Bố Trạch! Làm ơn, làm ơn, xin cậu đấy!"
Mấy giây trước còn tỏ ra trịch thượng thì bây giờ đã quỳ xuống, nhưng căn bản không một ai dám mở miệng cười.
Vẻ mặt của Bùi Văn Văn và Phương Tuấn Kiệt nghệch ra như ăn phải cứt vậy, trong lòng bọn họ thoáng run rẩy.
Người mà bọn họ đi la liếm mà lại quỳ lạy dưới chân Lâm Trạch sao?
Toi rồi, bọn họ sắp toang rồi!