“Bố! Sao cậu ta có thể chữa khỏi bệnh cho bố được chứ, vừa nhìn đã biết cậu ta là một kẻ lừa đảo”, người phụ nữ xinh đẹp bực bội nói.
Cô ta rất ghét thái độ của Lâm Trạch, trước mặt người ở đẳng cấp trên như bọn họ mà tên này lại dám dùng thái độ bình thản, dửng dưng như vậy!
“Đúng mười giờ đêm cơ thể mệt mỏi, ớn lạnh, cùng với đó là cơn đau nhói khắp người, cơn đau sẽ gia tăng theo từng tuần, tinh thần dễ mệt mỏi”, Lâm Trạch chỉ vào bức tranh trên bàn, nói một cách khoan thai.
“Ông luyện chữ là để giữ tâm trạng ổn định, nếu không thì không cần đợi đến mười giờ, trong vòng mười phút ông nhất định sẽ phát bệnh. Cho phép tôi nói thẳng, cứ tiếp tục thế này ông sẽ nằm liệt giường”.
Khuôn mặt Lâm Trạch nở nụ cười bình thản, mặc dù thái độ rất khiêm tốn nhưng không hề tỏ ra yếu thế.
VietWriter
Nói xong anh quay người rời đi: “Chị họ, chúng ta đi thôi”.
“Đợi đã!”, ông Chu vội hét lên, sự kinh hãi trong đôi mắt khó mà che giấu được.
Tình trạng mà Lâm Trạch nói không sai chút nào, thậm chí còn nói chuẩn hơn một số bác sĩ nổi tiếng!
“Bố, bố giữ cậu ta lại làm gì, loại người bất lịch này cứ đuổi thẳng về là được!”, người phụ nữ xinh đẹp nheo mắt, bực bội nhìn Lâm Trạch.
“Con câm miệng”, ông Chu trừng mắt nhìn cô ta, sau đó vội bỏ bút xuống, đi đến trước mặt Lâm Trạch, chắp hai tay rồi nói: “Bác sĩ, làm ơn hãy khám bệnh cho tôi”.
Căn bệnh này sắp giày vò ông lão đến phát điên rồi, Lâm Trạch là người đầu tiên chỉ nhìn qua là biết ông có rất nhiều bệnh trong người!
“Xin lỗi chị họ tôi đi”, Lâm Trạch chắp tay sau lưng, giọng nói lạnh nhạt.
“Cậu...”, người phụ nữ xinh đẹp phẫn nộ, nhưng ánh mắt của ông Chu khiến cô ta sợ hãi không nói được nữa.
“Xin lỗi người ta đi”, ông Chu lạnh lùng nói.
Miệng người phụ nữ mấp máy, không dám trái lời ông lão, đành phải cúi đầu trước Lâm Thanh Tuyết: “Xin lỗi, tôi đã coi thường hai vị, tôi thất lễ rồi”.
“Không sao, cô cũng chỉ là quan tâm ông Chu mà thôi”, Lâm Thanh Tuyết vội xua tay, cô liếc nhìn Lâm Trạch, trong lòng thấy rất cảm động.
Vội vội vàng vàng đến nhưng lại bị người ta đuổi đi, còn bị xem thường, nếu như cô nói không ấm ức chắc chắn là giả rồi.
“Tiểu Trạch, em mau khám cho ông Chu đi”, Lâm Thanh Tuyết vội chuyển chủ đề.
Lúc này Lâm Trạch mới đồng ý, anh bắt mạch cho ông Chu, chưa đến mười giây đã buông tay ra rồi.
“Ờ... có phải tôi vô phương cứu chữa rồi không?”, ông Chu thấy hơi khó xử.