Ông Bố Cực Phẩm Vạn Năm Tuổi -Lâm Trạch

Chương 5: Cô con gái dễ thương




"Tôi không phải là bác sĩ", Lâm Trạch nhún vai một cái.

"Không phải là bác sĩ, anh muốn hại bố tôi, anh là cái thá gì chứ!"

Anh thanh niên ngồi bên cạnh ông lão tức giận mắng, anh ta vội vàng xông tới nắm tay Bạch Chí Dân, hét lên cầu xin: "Bác sĩ Bạch, anh đừng để ý đến tên điên kia, cầu xin anh hãy cứu lấy bố tôi!"

So sánh với Lâm Trạch ăn mặc quê mùa thì Bạch Chí Dân mặc bộ vest đi dày da nhìn có vẻ đáng tin hơn nhiều.

"Nghe thấy gì chưa? Mau cút đi! Đồ lừa đảo!", Bạch Chí Dân đắc ý liếc nhìn Lâm Trạch, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

Nghe hai người nói vậy ánh mắt của những người ở xung quanh cũng trở nên nghi ngờ.

Thật ra để bệnh nhân nằm ổn định trên mặt đất là chuyện bình thường, người học y thật sự không thể không biết đến kiến thức cơ bản này?

Tên nhóc này không phải là lừa đảo thật đó chứ?

Ánh mắt Lâm Trạch lạnh lùng, nếu như bình thường tên ngớ ngẩn kia dám nói chữ 'cút' với anh thì chắc chắn hắn đã bị tan thành tro bụi rồi.

Nhưng bây giờ anh lại tò mò, không đỡ ông lão kia dậy thì tên ngớ ngẩn này cứu người kiểu gì?

Bạch Chí Dân ngồi xổm dưới đất, mở mắt ông lão kiểm tra, rồi lại xem mạch đập, thủ pháp thành thạo, một loạt những động tác mạnh mẽ.

Nhưng sau một lúc loay hoay, tình trạng của ông lão chẳng hề tốt hơn mà sắc mặt ngày càng trắng bệch, lúc đầu chỉ hô hấp dồn dập còn bây giờ phải há miệng to ra thở gấp.

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, trên trán Bạch Chí Dân càng ngày càng vã nhiều mồ hôi, cái này… không thể nào?

Thể trạng cơ thể của ông lão rất tốt, rất khỏe mạnh, đâu có bệnh gì?

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, mọi người xung quanh dần bàn tán sôi nổi, sao nhìn Bạch Chí Dân có vẻ không được vậy nhỉ?

"Này, rốt cuộc anh có làm được không đấy?", thấy Bạch Chí Dân dày vò ông lão đến khổ, Lâm Trạch lớn tiếng nói.

"Mày im mồm lại cho tao! Có giỏi thì mày làm đi!", Bạch Chí Dân quay đầu lại tức giận chửi bới.

"Làm thì làm".

Lâm Trạch bước tới, túm bả vai Bạch Chí Dân đẩy sang bên cạnh.

Anh đỡ ông lão dậy, vỗ mạnh một cái vào sau lưng ông lão.

"Hự!"

Ông lão há miệng phun ra một cục đờm lớn, đôi mắt vừa rồi nhắm chặt cũng dần dần mở ra.

Vừa phun ra được cục đờm ông lão vội vàng hít thở, khuôn mặt trắng bệch cũng dần dần hồng hào lên.

Cảnh tượng kỳ lạ này khiến mọi người kinh ngạc.

Vãi chưởng? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Bạch Chí Dân trợn trừng mắt như muốn rớt con mắt ra ngoài vậy.

Chỉ…vỗ một cái là cứu được một mạng người rồi?

"Phù!"

Trong đám người đột nhiên có tiếng cười khúc khích.

Mày giỏi thì làm đi? Ok luôn!

Lâm Trạch lên làm luôn, hơn nữa còn một phát ăn ngay, cứu được một mạng của ông lão.

"Phù!"

"Xin lỗi, tôi biết là tôi không nên cười nhưng tôi không nhịn được".

"Wao, tên lừa đảo vỗ một cái là cứu được một mạng người, đỉnh của chóp".

"Mẹ ơi, buồn cười chết mất, chàng trai này được lắm".

Mọi người xung quanh không ngừng cười, chuyện này ai mà nhịn được chứ?

Đây không phải là vả mặt bình thường đâu mà là vả mặt với tốc độ ánh sáng đó!

Một giây trước Bạch Chí Dân còn giả vờ, một giây sau đã tự vả một phát rõ đau.

Mặc dù biết trong hoàn cảnh này mà cười thành tiếng là hành động vô cùng mất lịch sự nhưng bọn họ không thể khống chế được!

Mấy người nhịn cười cơ thể run lên, cố gắng nhịn cười cũng khiến bọn họ khó chịu lắm!

Mặc Bạch Chí Dân đỏ bừng, giận run người, tức không nói lên lời.

Hắn chỉ khó chịu hét lên một câu 'mày giỏi thì làm đi', vậy mà tên khốn kia lên thật!

Nhưng quan trọng nhất là Lâm Trạch vừa ra tay đã chữa khỏi, hắn loay hoay mãi không xong mà Lâm Trạch vỗ một cái là cứu được luôn.

Bàn tay của Lâm Trạch có ma thuật sao? Hiệu quả ghê gớm đến vậy?

"Tôi làm rồi đó, anh có gì chỉ giáo không?", Lâm Trạch cười híp mắt nhìn Bạch Chí Dân: "Hay là anh lên lần nữa đi?"

"Đúng rồi, vừa rồi ông lão kia bị đờm chèn vào khí quản không hít thở được, hay là anh bảo ông ấy làm lại một lần nữa cho anh chữa lại?"

Lâm Trạch vừa nói xong, mọi người vừa nhịn cười bây giờ lại không khống chế nổi cười phá lên, miệng lưỡi của Lâm Trạch đúng là quá sắc bén.

Tao lên làm cái mẹ gì nữa! Mày chữa cho người ta xong rồi, tao còn lên nữa để lại bị mày vả mặt tiếp sao?

Mặt Bạch Chí Dân chuyển từ đỏ sang xanh rồi lại từ xanh sang tím, nghĩ lại những lời lúc nãy hắn chế giễu Lâm Trạch hắn lại muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

"Tên nhóc, coi như mày lợi hại!"

Bạch Chí Dân tức nghiến răng nghiến lợi, quay người chuồn mất, còn ở lại đấy chắc người ta sẽ cười hắn thối mũi mất.

Bạch Chí Dân vừa đi thì mọi người cũng nổ một tràng vỗ tay, một cái vỗ mà có thể cứu sống một ông lão, Lâm Trạch đúng là thần y đích thực!

"Bố! Bố không sao chứ?"

Lúc này anh thanh niên kia vội vàng chạy tới đỡ ông lão dậy.

"Tao không sao, suýt nữa thì bị mày hại chết rồi!"

Ông lão tức giận giơ tay lên tát một phát vào mặt anh thanh niên.

Lúc đầu Lâm Trạch định cứu ông lão rồi, mà thằng con ngớ ngẩn này lại để cho Bạch Chí Dân đến dày vò ông ấy, suýt nữa thì giết chết ông ấy rồi.

"Cậu trai trẻ, cảm ơn cậu đã cứu tôi", ông lão quay người lại nhìn Lâm Trạch: "Cậu muốn trả ơn như thế nào, tôi đều có thể…"

"Không cần đầu bác, tôi không cứu ông vì tiền", Lâm Trạch xua tay, trong lòng rất vui.

Lại còn cậu trai trẻ, ông lão này mà biết Lâm Trạch đã sống mấy chục nghìn năm thì không biết sẽ có cảm giác gì.

"Anh không phải khách khí như vậy, bố tôi là…", anh thanh niên kia nhanh nhảu.

"Mấy dạy, im mồm cho bố!" Ông lão kia lại quay người tát một phát nữa vào mặt anh thanh niên, anh ta tủi thân cúi đầu không dám nói.

Ông lão quay đầu lại định nói điều gì đó nhưng không thấy bóng dáng Lâm Trạch đâu nữa.

Ông ấy chạy ra khỏi đám người cũng không nhìn thấy Lâm Trạch.

Lâm Trạch tới về nhà, bước vào cửa anh liền nhìn thấy một bóng dáng nhỏ đang đứng dựa trước cửa phòng, khuôn mặt xinh xắn như búp bê nhợt nhạt, đôi tay nhỏ bé đang ôm lấy ngực.

"Tiểu Nguyệt!"

Lâm Trạch biến sắc, cô bé đang đứng dựa trước cửa phòng chính là con gái của anh Lâm Tiểu Nguyệt.

Anh vội vàng chạy đến nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Tiểu Nguyệt, dùng linh lực thăm dò, sắc mặt biến đổi.

Chất độc trong cơ thể Lâm Tiểu Nguyệt đang bộc phát.

"Chú Lâm, Tiểu Nguyệt sẽ không chết chứ?", Lâm Tiểu Nguyệt cố nở một nụ cười đáng yêu.

"Bé ngốc, có chú Lâm ở đây, cháu không chết đâu".

Lâm Trạch khẽ cười, bấm nhẹ năm ngón tay.

"Phụt! !"

Hai sợi linh lực còn lại trong cơ thể Lâm Trạch bỗng phun ra, truyền vào cơ thể Lâm Tiểu Nguyệt, nhanh chóng nuốt trọn những độc tố đang phát tác.

Mặc dù với năng lực hiện tại của anh vẫn chưa thể giúp Lâm Tiểu Nguyệt loại bỏ hết độc tố nhưng ít nhất cũng tiêu diệt được một phần.

"Chú Lâm, chú biết phép thuật sao? Tiểu Nguyệt cảm thấy hết đau rồi", Lâm Tiểu Nguyệt chớp chớp đôi mắt to tròn, tò mò nhìn Lâm Trạch.

"Đương nhiên rồi, chú còn biết nhiều hơn vậy nữa cơ", Lâm Trạch mỉm cười, có chút tò mò: "Sao cháu lại đến đây? Mụ phù thủy Tống Nhã không ngăn cản cháu sao?"

"Chị Tống Nhã không phải mụ phù thủy", nắm tay nhỏ của Lâm Tiểu Nguyệt đấm vào bụng Lâm Trạch, cười hì hì.

"Cháu biết rồi, chú Lâm chính là bố của Tiểu Nguyệt, cho nên Tiểu Nguyệt trốn ra đây ở với bố", Lâm Tiểu Nguyệt hồn nhiên nói, còn nhõng nhẽo ôm chân Lâm Trạch nữa.

Lâm Trạch ngây người nhìn Lâm Tiểu Nguyệt đỏ cả khóe mắt.

Chắc cô bé đã khóc một trận rồi nhưng vẫn dành cho anh một nụ cười sáng lạn nhất, còn không trách việc anh đã biến mất trong năm năm qua nữa…

Lâm Trạch đau lòng, cô bé này đúng là hiểu chuyện đến mức khiến người ta cảm thấy thương xót.

"Vậy đi thôi, bố đưa con đi mua đồ dùng trong nhà để về nhà ở nhé", Lâm Trạch xoa đầu Lâm Tiểu Nguyệt, ánh mắt yêu thương.

Tống Nhã miệng thì nói không để Lâm Tiểu Nguyệt bên cạnh anh, vậy mà cuối cùng lại để cô bé chạy đến đây.

"Được", Lâm Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.