Ông Bố Cực Phẩm Vạn Năm Tuổi -Lâm Trạch

Chương 43 Tiền của ông đây mà ông cũng dám đòi à!?”




Ra khỏi công ty, Lâm Trạch và Tề Hắc ăn ý đi đến một quầy bán đồ ăn lớn, đây là nơi trước đây hai người thích đến nhất.

“Ông chủ, món như năm năm trước”, Tề Hắc sẵng giọng rồi hét lên.

“Năm năm trước gì cơ”.

Ông chủ là một người đàn ông lớn tuổi tóc đốm bạc, ông ấy quay đầu lại nhìn, đột nhiên vui mừng kêu lên: “Tiểu Trạch đây mà! Năm năm rồi không thấy tới, khách quý khách quý!”

“Cháu đến nơi khác làm ăn, gần đây mới quay về, ông chủ vẫn khỏe mạnh như vậy nhỉ”, Lâm Trạch mỉm cười thân thiện.

VietWriter

“Được! Giống năm năm trước!”

Ông chủ bật cười ha hả, ông ấy cũng là một người hào sảng, chưa đến nửa tiếng đã nướng xong chục quả thận, một chồng lớn xiên thịt bò và xiên thịt cừu, còn mang lên nửa lít bia.

“Năm mươi tệ”, ông chủ lau sạch dầu trên tay.

“Vẫn là giá của năm năm trước sao?”, Lâm Trạch mỉm cười.

“Tất nhiên rồi, hai người cũng là lần đầu tiên đến đây sau năm năm mà”, ông chủ nhận lấy tiền của Lâm Trạch, hào sảng cười một tiếng: “Bạn cũ giá cũ, ăn ngon miệng nhé!”

Nhìn đống thịt xiên trước mắt, Lâm Trạch liền mỉm cười, trong lòng cảm thấy có chút cảm động khó lý giải.

Năm năm... quả thực rất dài, dù với người bình thường hay với anh cũng vậy.

“Mùi vị vẫn không thay đổi, nói mới nhớ năm năm trước anh nợ em một bữa nhậu, đã hẹn trước là em trả tiền thịt, anh trả tiền bia, cuối cùng anh lại mượn cớ đi tiểu để chạy mất”.

“Thôi, đó là do chị dâu cậu lấy bàn giặt quần áo để uy hiếp anh, nếu anh không về thì sẽ mất mạng đấy”, Lâm Trạch cười nói, cùng Tề Hắc tán gẫu về chuyện trước kia, làm anh cũng có chút luyến tiếc quãng thời gian đó.

Mặc dù không quay lại được, nhưng con người luôn luôn tiếc nhớ về thời gian đã qua.

Ăn được một lúc, hai người liền chạm cốc: “Cạn ly”.

“Con mẹ nó! Tiền của ông đây mà ông cũng dám đòi à!?”

Đúng lúc này, một giọng nói tức giận vang lên, một bóng người đột nhiên bay đến ngã xuống chỗ bọn họ.

Lâm Trạch giơ tay đỡ, may mà ông chủ bay đến ngã xuống đất chứ không đụng vào bàn bọn họ.

“Cảm ơn cậu nhé, Tiểu Trạch”, ổng chủ sợ hãi ho khan, nếu đụng trúng cái bàn thì cái eo già của ông ấy sao có thể chịu được chứ?

“Không có gì”, Lâm Trạch quay đầu nhìn sang, thì thấy một tên thanh niên đang đứng bên cạnh quầy nướng hung hăng vênh mặt chế giễu: “Ông già hôi hám kia, ông thử nói lại xem, bàn của tôi hết bao nhiêu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.