Ông Bố Cực Phẩm Vạn Năm Tuổi -Lâm Trạch

Chương 20: Tự vả mặt




“Sáu... sáu trăm nghìn?”, Triệu Toàn cứng đờ quay mặt lại, như thể đang bị táo bón vậy.

Bữa ăn này có giá tận sáu trăm nghìn ư??

“Anh quả thực không chỉ đẹp trai mà còn là một thiếu gia giàu có, anh quẹt thẻ hay trả tiền mặt thế?”, khóe miệng Lâm Thanh Tuyết hơi nhếch lên.

Cô gọi hai chai rượu này vốn để mua về làm quà, nếu như đã có người giúp cô trả tiền thì cô cũng không nhất thiết phải quan tâm đến nữa.

Triệu Toàn đỏ mặt tía tai, làm sao mà anh ta có thể có sáu trăm nghìn được? Có bán anh ta đi cũng chẳng được nhiều tiền thế!

“Hai loại này đều là Lafite đúng chứ? Cho dù có cộng lại cũng không đắt thế”, lúc này có vài ông chủ đứng bên ra tay giúp đỡ.

Loại rượu Lafite này giá trên thị trường cũng không tầm thường, nhưng cũng không đến nỗi sáu trăm nghìn.

Nhân viên phục vụ sững ra một lúc, sau đó nhìn số hiệu rồi vội vàng xin lỗi: “A, thật xin lỗi, tôi nhìn nhầm giá rồi”.

Nghe vậy, Triệu Toàn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sao không nói sớm, suýt chút nữa anh ta đã bay mất hồn vía rồi.

Làm sao mà hai loại rượu này có thể đắt như vậy được, có đánh chết anh ta thì cũng chỉ mấy chục nghìn là cùng.

Nhìn thấy ánh mắt giễu cợt của Lâm Trạch, Triệu Toàn liền cảm thấy không vui: “Nhìn cái gì mà nhìn? Thằng nhóc, cả đời cậu đã được uống qua loại rượu này bao giờ chưa?”

“Đúng thế, mấy chục nghìn lận đó”, Lâm Trạch xấu hổ gãi đầu.

“Nghèo vậy cũng đáng lắm”.

Mấy ông chủ đi theo Triệu Toàn cũng lần lượt cười lớn, người tâng người bốc, cố ý đề cao Triệu Toàn.

“Nói không chừng có khi người ta nghèo quen rồi thì sao? Cậu cho rằng ai cũng có thế là một bác sĩ khôi ngô tuấn tú như Triệu thần y ư?”

“Còn trẻ mà chẳng có chí khí gì cả”.

Mấy người đó càng nói càng quá đáng, ánh mắt của Nhan Khinh Nguyên cũng càng lúc càng đanh lại, cô ghét nhất những kẻ xúc phạm đến Lâm Trạch!

Vừa định mắng người thì Lâm Trạch đột nhiên giữ tay cô lại, sau đó nheo mắt cười.

“Vậy Triệu thiếu gia có thể thanh toán được chưa?”

“Đương nhiên, chứ loại nghèo như cậu chắc không trả nổi đâu nhỉ”, Triệu Toàn cười lớn.

Triệu Toàn nhìn thấy sắc mặt Nhan Khinh Nguyên trở nên lạnh lùng, lúc này anh ta mới thấy hơi rén.

Trong mắt anh ta, Nhan Khinh Nguyên đã sắp chịu không nổi Lâm Trạch rồi cũng nên!

Chỉ cần để cho Nhan Khinh Nguyên và Lâm Thanh Tuyết biết được kẻ này là một tên rẻ rách không tiền không quyền thế, thì hai bọn họ có còn ngoan ngoãn sà vào lòng anh nữa không?

Triệu Toàn đẩy kính, sau đó nói một cách mập mờ: “Nhưng mà cậu đừng sợ, tôi không tính toán chuyện vừa nãy với cậu làm gì, dù gì thì người cũng không nên tính toán với chó, cậu nói xem có đúng không?”

“Đúng vậy, dù gì cũng chỉ là một tên hề nhảy nhót thôi”, Lâm Trạch gật đầu.

Triệu Toàn liền cười phá lên, câu này anh ta thích nghe.

Xem ra Lâm Trạch đã bị anh ta sỉ nhục đến mức không dám phản kháng nữa rồi.

Nói không chừng bây giờ có lẽ Nhan Khinh Nguyên và Lâm Thanh Tuyết đã mất lòng tin và anh rồi cũng nên.

“Rốt cuộc anh có thanh toán không đây?”, Lâm Thanh Tuyết trợn tròn mắt, tên này làm sao có thể nói nhiều như vậy được chứ.

Triệu Toàn ho nhẹ một tiếng để làm ướt cổ họng, sau đó anh ta mới ưỡn ngực rồi phóng khoáng lấy ra một tấm thẻ bạc.

“Phục vụ, tính tiền, tính luôn cả hai chai rượu này”.

Nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng, một số ông chủ liền thốt lên vì kinh ngạc.

“Đây chẳng phải là thẻ bạc thành viên phiên bản giới hạn do ngân hàng phát hành hay sao?”

“Chẳng phải nói là giới hạn à? Mấy ông chủ lớn mà tôi quen còn không có loại thẻ này!”

“Triệu thần y đúng là Triệu thần y, quả thực có bản lĩnh!”

Cả đám người lần lượt tán thưởng, khiến cho Triệu Toàn cảm thấy vô cùng vui sướng.

Anh ta liếc sang Lâm Trạch, nhìn thấy anh vẫn giả vờ tỏ ra điềm tĩnh, Triệu Toàn liền cười khẩy.

Còn giả vờ ư? Xem tôi làm thế nào để biến cậu thành trò hề đây!

“Thẻ như thế nào không quan trọng, quan trọng là số dư trong đó”, Triệu Toàn nhìn sang Lâm Trạch, như thể định nói: “Nếu không thì cũng chỉ là một kẻ bất tài cố tỏ vẻ mà thôi”.

“Đúng vậy, quẹt thẻ đi”, Lâm Trạch cười khẩy.

“Quẹt đi”, Triệu Toàn búng tay, cố tỏ ra đắc ý.

“Tít!”

Một tiếng tít vang lên khắp căn phòng, khiến cho sắc mặt của Triệu Toàn mới dịu trở lại giờ đã giật bắn mình.

“Quảo”, Lâm Thanh Tuyết kêu lên một tiếng trêu chọc.

Vẻ mặt của nhân viên phục vụ cũng có chút ngượng ngùng: “Chuyện này... thưa quý khách, số dư không đủ ạ”.

“Khụ khụ, tôi, tôi lấy nhầm thẻ”, Triệu Toàn lúng túng ho một tiếng, sau đó nhanh chóng đổi thẻ khác.

“Vâng... vâng ạ”, nhân viên phục vụ lấy tấm thẻ thứ hai rồi quẹt thêm một lần nữa.

“Tít!”, lại là tiếng máy lanh lảnh vang lên.

Triệu Toàn lần nữa cứng đờ, đây đúng là đang tự vả mặt mình mà!

“Triệu thần y, chắc là anh lại lấy nhầm thẻ rồi nhỉ? Quý nhân thường hay quên mà”, Lâm Thanh Tuyết thoáng run lên, cô sắp không nhịn được cười rồi.

Nhan Khinh Nguyên cũng nhẹ nhàng che miệng, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm rồi nhìn anh ta với vẻ thích thú.

“Đúng vậy! Không sai! Do bầu không khí ngượng ngùng quá nên tôi mới đùa cho vui thôi”, cổ của Triệu Toàn ửng đỏ, sau đó vội vàng lục ví lấy ra tấm thẻ thứ ba: “Chính là tấm này, chắc chắn!”

Nhân viên phục vụ nhận lấy rồi quẹt thêm lần nữa, nhưng không hề có âm thanh phát ra.

Triệu Toàn chợt vui mừng, thành công rồi sao?

“Thấy chưa! Lấy sai thôi...”

“Tít!”, âm thanh lanh lảnh đó lại cắt lời anh ta.

“Xin lỗi anh, do mạng bị chậm, nhưng số dư vẫn không đủ”, nhân viên phục vụ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, da gà da vịt đều nổi lên hết cả.

Đây hoàn toàn không phải là buổi ‘quay xe’ bình thường, không những tỏ vẻ thất bại mà còn thất bại vô cùng thảm hại.

Lại còn đòi thanh toán, kết quả là cả ba tấm thẻ số dư đều không đủ.

Triệu Toàn sắp khóc đến nơi rồi, cú vả này mạnh thật đấy!

“Triệu thần y, tôi thấy tiền cậu cũng nhiều, cho nên mới phân ra các thẻ đúng không?”, mấy người đi theo anh ta nói xen vào.

Mặc dù đây là lý do bọn họ bịa ra, nhưng ngay cả bọn họ cũng không tin.

“Đúng đúng đúng! Cứ thế này đi, lấy hết mấy tấm thẻ cộng lại thanh toán là được”, Triệu Toàn liền nhét hết mấy tấm thẻ ngân hàng vào tay nhân viên phục vụ.

“Chuyện này... được thôi”, nhân viên phục vụ kiềm nén để không chửi khách.

Nhân lúc quẹt thẻ, nhân viên phục vụ đã thầm cầu cho tổ tiên mười tám đời độ Triệu Toàn.

Đã vậy ban nãy còn châm chọc bảo người ta tỏ vẻ, người tỏ vẻ nhất chính là anh ta mới đúng, lại còn bị lật hết lần này đến lần khác.

“Không hổ danh Triệu thần y mà, hào phóng rộng rãi”, Lâm Trạch vừa vỗ tay vừa cười, tỏ ra tán thưởng.

Sắc mặt Triệu Toàn sa sầm, không có lấy một chút vui vẻ nào, anh ta hận không thể rời khỏi chỗ này ngay lập tức.

Chẳng bao lâu sau nhân viên phục vụ đã quay trở lại, mặt mày bất lực.

“Cái này... số dư thẻ của anh đã được cộng hết, nhưng vẫn không đủ để thanh toán”.

“Chỗ các người ăn cướp hay gì! Nhiêu đây tiền mà vẫn không đủ ư!”

Cuối cùng Triệu Toàn cũng nhịn không nổi nữa, sắc mặt tím tái như gan lợn: “Vậy nói xem bữa ăn này bao nhiêu tiền?”

“Sáu... sáu trăm nghìn”, nhân viên phục vụ rụt cổ lại.

Nhan Khinh Nguyên và Lâm Thanh Tuyết nghe xong đều bật cười thành tiếng.

“Không thể nào! Nhiều thẻ như vậy, cậu đừng nói với tôi là không đủ sáu trăm nghìn nhé?”

Nhân viên phục vụ ấm ức: “Bữa ăn này đúng là hơn sáu trăm nghìn, nhưng... hai chai rượu này cộng lại là bốn trăm nghìn nữa”.

“Bốn trăm...”, Triệu Toàn trợn tròn mắt.

Anh ta nhìn ngoắt sang Lâm Trạch, vừa rồi rõ ràng anh ta nghe Lâm Trạch nói hình như hai chai rượu này có mấy chục nghìn thì phải?

Má nó!

Triệu Toàn trợn tròn mắt, vội vàng phản ứng lại.

Tên khốn này chơi anh ta sao!

Nhìn thấy sắc mặt như ăn phải phân của Triệu Toàn, Lâm Thanh Tuyết cố tình trêu: “Triệu thần y, anh còn muốn thanh toán nữa không?”

“Mọi người...”, Triệu Toàn cay đắng nhìn sang mấy phó tổng bên cạnh.

“Khụ khụ, tôi vừa nhớ ra ở nhà còn có việc”.

“Tôi cũng đang hầm canh ở nhà”.

“Thật xin lỗi Triệu thần y, tôi đau bụng quá, đi nhà vệ sinh một chút”.

Mấy người vừa rồi còn tâng bốc Triệu Toàn, bây giờ ai nấy đều tìm cách để chuồn hết cả.

Đây là mấy trăm nghìn đó, dù cho bọn họ có tiền đi chăng nữa thì cũng không nỡ ném tiền cho Triệu Toàn được!

Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại mỗi mình Triệu Toàn.

Sắc mặt Triệu Toàn đen kịt lại, đúng là một đám bạn chó chết, căn bản không thể tin cậy được!

“Vậy anh có thanh toán nữa không?”, Lâm Trạch nửa cười nửa không.

“Cậu đắc ý cái gì! Cậu có tiền trả sao!”

Triệu Toàn quát lớn, mặt đỏ bừng: “Tôi trả không nổi thì cậu lại càng không!”

Đây là mấy trăm nghìn, một bác sĩ nổi tiếng như anh ta còn chưa có nhiều tiền như vậy, làm sao mà một tên rẻ rách như Lâm Trạch có thể có được chứ?

“Chưa chắc”.

Ngay lúc này, có một giọng nói già cỗi vang lên.

Có một ông lão bước vào phòng riêng, đằng sau ông là một cụ bà.

Bà cụ đó chính là người mà Lâm Trạch cứu lúc nãy!

“Thần y, cảm ơn cậu đã cứu bạn tôi!”, ông lão bước vào, sau đó cúi đầu với Lâm Trạch.

“Bà là...?”

“Chủ tịch!?”

Nhân viên phục vụ kêu lên, lúc này Triệu Toàn mới trợn tròn mắt, chủ tịch sao??

Dường như anh ta đã đoán ra được gì đó, muốn nhanh chóng rời đi, nhưng mọi thứ đã muộn rồi.

Bà cụ vẫy tay một cái, bất mãn nhìn anh ta: “Hai chai rượu này là để tôi cảm ơn thần y đã cứu mạng cho bạn tôi, cậu có ý kiến sao?” Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter

Triệu Toàn nín thở, anh ta tuyệt đối không dám ý kiến!

Nếu như không có Lâm Trạch thì người ngồi ở đây dùng bữa với Nhan Khinh Nguyên và được tặng rượu chính là anh ta rồi!

“Không... không có ý kiến”, Triệu Toàn cúi đầu nói, sau đó quay người chạy ra khỏi phòng.

Anh ta còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa, nếu như ở thêm một giây phút nào thì mặt anh ta càng đau rát đến đó.

Nếu anh ta còn tiếp tục ở lại thì có lẽ đến da mặt anh ta cũng sẽ không còn mất.

“Còn nói người ta tỏ vẻ, người tỏ vẻ nhất chính là anh đó”, nhân viên phục vụ lẩm bẩm.

Triệu Toàn nghe xong liền bước đi không vững, suýt nữa ngã lăn ra đất.

Triệu Toàn siết chặt nắm đấm, ánh mắt hiện lên vẻ oán hận, mối thù này anh ta ghim rồi!

“Thần y, đây là danh thiếp của tôi, hai chai rượu này cậu nhất định phải giữ lấy!”, ông lão cười ha ha nói, sau đó đặt danh thiếp lên bàn.

Thần y còn trẻ như vậy đại diện cho điều gì đương nhiên ông cụ cũng rõ, có quan hệ tốt thì tuyệt đối không sai được!

“Được”, Lâm Trạch gật đầu.

Sau khi tiễn xong ông lão và bà cụ, căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, lúc này Lâm Thanh Tuyết và Nhan Khinh Nguyên cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

"Ôi dào, tức cười chết đi được, lâu lắm rồi mới thấy một người hề hước như vậy”.

“Chị đừng vậy chứ, người ta cũng muốn thanh toán cho chúng ta kia mà”, hai người phụ nữ cứ ôm bụng cười, tiếng cười ngọt ngào vang vọng khắp căn phòng.

“Chú cũng thật là xấu, mấy trăm nghìn lại nói là mấy chục nghìn”, hai cô gái nhìn Lâm Trạch với vẻ thú vị, bọn họ còn tưởng rằng từ lúc nào mà Lâm Trạch dễ dãi như vậy chứ, bị người ta châm chọc mà vẫn không thèm phản bác.

Hóa ra là để lừa Triệu Toàn, để cho tên đó tự vả mặt mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.