Ông Bố Cực Phẩm Vạn Năm Tuổi -Lâm Trạch

Chương 19: Sáu trăm ngàn




Bà cụ liều mạng há miệng, thở gấp hơn nhiều so với vừa nãy, bây giờ bà cụ đã không thể nào hít thở được nữa rồi!

Xung quanh cũng trở nên hỗn loạn, sắc mặt Triệu Toàn bắt đầu tái mét: "Không thể nào!"

"Khốn khiếp! Mày muốn giết người phải không?"

Người nhà tức giận xông tới, người đàn ông cường tráng túm lấy cổ áo của Triệu Toàn, giơ anh ta giữa không trung.

"Không... không phải! Bà ấy không thể nào... đây không phải lỗi của tôi!", Triệu Toàn mặt mày hoảng sợ, hai chân đạp loạn cố gắng giãy giụa, nhưng không thể làm lung lay được cánh tay của người đàn ông cường tráng.

"Chữa bệnh kiểu này mà còn bảo không phải lỗi của anh", một âm thanh vang lên, Lâm Trạch đi đến bên người bà lão, lấy ra mấy cây kim bạc.

Mọi người lập tức sững sờ, kim bạc? Tên khoe mẽ này biết Đông y à?

"Ngu ngốc! Cậu nghĩ mình có thể chữa khỏi được cho người mà tôi không chữa khỏi được chắc?"

Triệu Toàn lập tức vui vẻ, giễu cợt Lâm Trạch.

Thằng ngu này, muốn tỏ vẻ thì cũng phải xem tình hình chứ?

"Không có bản lĩnh thì im miệng", Lâm Trạch lạnh lùng nói.

Triệu Toàn cứng họng, chỉ có thể giận dữ bất bình bĩu môi một cái.

Ngón tay thon dài của Lâm Trạch kéo cây kim bạc ra, cắm mấy cây kim lên người bà cụ, nhưng vẫn chưa có chuyển biến tốt.

"Làm bộ làm tịch!"

Triệu Toàn cười khẩy, trong ánh mắt lóe lên sự thâm độc: "Nói trước nhé! Bây giờ mạng người nằm trong tay cậu ta, nếu mà xảy ra chuyện gì thì là do cậu ta giết!"

"Anh có còn là con người không vậy, câu này mà cũng nói ra được!", xung quanh lập tức có người tức giận nói.

Tự mình ra mặt, chữa lợn lành thành lợn què thì thôi đi, bây giờ còn định đẩy tội!

Ngay cả người đàn ông cường tráng cũng không nhìn tiếp được nữa, anh ta dùng sức đẩy Triệu Toàn xuống đất: "Xảy ra chuyện gì thì mày có chạy đằng trời!"

"Mọi người nhìn xem!"

Lúc này, trong đám đông đột nhiên vang lên tiếng hét.

Mọi người nhao nhao nhìn qua, chỉ thấy cổ tay Lâm Trạch vừa rung lên, một cây kim bạc đâm vào cổ bà lão.

Kim này tựa như trời đất sắp đặt, khiến cho mọi người bất giác run sợ!

"Hộc!"

Bà cụ đột nhiên phun ra một ngụm khí bẩn, hô hấp cũng trở nên thông thuận!

"Oa!"

Mọi người lập tức kinh ngạc, ai ai cũng trợn tròn mắt.

Trời ơi, như này là không sao rồi à?

Nhìn qua, số kim bạc cắm trên người bà cụ cũng chỉ tầm năm cây thôi!

Chỉ với năm cây kim bạc mà có thể chữa khỏi bệnh? Nếu như không tận mắt chứng kiến, chắc bọn họ nghĩ bà cụ cùng một giuộc với Lâm Trạch, giả bộ để giúp anh lừa bịp!

"Bà cụ, bà không sao rồi”, Lâm Trạch rút kim về: "Sau này chú ý nghỉ ngơi là được".

"Cảm ơn cậu... cảm ơn thần y! Chúng tôi rõ ràng muốn lừa cậu nhưng cậu lại cứu tôi...", bà cụ kích động đến mức vành mắt đong đầy lệ nóng, hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống trước mặt Lâm Trạch.

Bởi vì vừa mới trong nháy mắt kia, bà cụ thật sự nghĩ mình phải chết, nếu không nhờ có Lâm Trạch, bây giờ bà cụ đã nghẹt thở mà chết rồi.

"Đạo đức nghề y thôi", Lâm Trạch đỡ bà cụ dậy.

Một lúc sau, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, mọi người lập tức bùng nổ!

"Đây mới là thần y!"

"Mẹ nó! Vừa nãy ai bảo cậu ấy không làm được đứng ra cho ông đây, ông đây đánh chết mày!"

"Mẹ nó chứ, người lúc nãy mắng ác nhất là anh mà!"

Mọi người đều vô cùng hào hứng, đôi mắt xinh đẹp của Nhan Khinh Nguyên mở lớn, mặt cô hiện lên vẻ không thể nào tin nổi.

Lâm Trạch biết y thuật à? Sao cô lại không biết chứ?

Có người vui đương nhiên cũng có kẻ buồn, Triệu Toàn đứng bên cuộn chặt nắm đấm, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi này như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Trạch vậy.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Nhan Khinh Nguyên nhìn Lâm Trạch không chớp mắt, anh ta tức đến suýt nổ phổi.

Tên khốn này dám làm mình mất mặt ngay trước mặt nữ thần của mình!

Phát hiện ra mọi sự chú ý đang đổ dồn vào Lâm Trạch, mấy tên đàn em của Triệu Toàn vội vàng khuyên: "Đại ca, chúng ta đi trước đi".

Không chạy trước chắc tí nữa không chạy được.

"Tôi không phục! Cậu không thể nào chữa khỏi được cho bà lão ấy!", Triệu Toàn đột nhiên hét lớn, thu hút sự chú ý của mọi người: "Nhất định là do cậu ăn may thôi, tôi đã chữa gần khỏi cho bà ấy rồi, cậu tự nhiên xông lên chiếm hết công trạng của tôi!"

Thằng ngu này!

Mấy tên đàn em thầm nổi giận, nhưng Triệu Toàn đã xông ra rồi, bọn họ cũng chỉ có thể nhắm mắt làm liều hùa theo.

"Không sai! Anh chỉ đang giả bộ thôi!"

"Anh có thể chữa khỏi cho bà ấy đều nhờ năng lực của bác sĩ Triệu của chúng tôi!"

"Đúng không...?"

Lâm Trạch chậm rãi cất kim bạc, ranh ma cười một tiếng: "Theo suy đoán của tôi, bà cụ này chỉ bị té dẫn đến khí tràn vào ngực nên bị nghẹn lại thôi, nên tôi đâu có cướp công của anh".

Triệu Toàn nhịn đến mức mặt đỏ bừng, sau đó lại từ đỏ chuyển sang xanh.

Lời Lâm Trạch giống như một cái tát, tát mạnh vào mặt anh ta, anh đã vạch trần hết tất cả mọi chuyện, không hề giữ lại chút gì thể diện cho anh ta.

Hai người nói không rõ ràng khiến mọi người cảm thấy mơ hồ: "Nghĩa là sao?"

"Nghĩa là bà lão này chỉ bị nghẹn khí thôi, thằng ngu này mát xa cho người ta, suýt nữa làm người ta mất mạng".

"Phù! Điều này có nghĩa là thằng ngu kia ban nãy không làm gì cả? Chỉ định làm loạn!"

"Đúng vậy! Còn bảo mình là bác sĩ nổi tiếng, gọi người ta là bác sĩ dạo thất nghiệp, tôi thấy anh ta cũng chẳng phải loại tốt lành gì".

Ánh mắt của mọi người thay đổi, những người ban nãy còn ủng hộ anh ta giờ đã phản bội trận địa, đi đến bên Lâm Trạch, tâm tình thậm chí còn kích động hơn!

Chữa không khỏi cho người ta còn định đổ tội lên đầu Lâm Trạch, Lâm Trạch lấy ơn báo oán, chữa khỏi cho người ta, anh ta lại muốn cướp công, có tâm ghê.

"Thần là anh mà quỷ cũng là anh, cút đi!"

"Cút đi!"

"Cút khỏi chỗ này đi!"

"..."

Nhìn thấy tâm tình của mọi người kích động, có nhiều người nóng tính còn định xắn tay áo lên để ra tay, mấy tên đàn em cũng hoảng rồi, vội vàng kéo Triệu Toàn: "Đại ca, chúng ta mau đi thôi".

Nếu không chạy mau, tí nữa không chạy được mất.

"Còn không mau cút!"

Trong đám người có tiếng rống vang lên, một chiếc dép bay ra, đập mạnh vào mặt Triệu Toàn, khiến anh ta ngã sấp mặt dưới đất.

Thấy có người làm trước mọi người ắt sẽ làm theo, một loạt đồ vật lập tức bị vứt về phía Triệu Toàn, Triệu Toàn và đám đàn em ban nãy còn dương dương tự đắc, bây giờ đã biến thành lũ chó ghẻ, bị người ta đánh mắng, chỉ có thể cụp đuôi chạy trốn.

Thấy mấy người đó bỏ chạy rồi, nơi đây lại vang lên tiếng vỗ tay.

“Bây giờ không cần đền tám trăm một triệu nữa chứ?", Lâm Trạch nhìn bà cụ và mấy người kia.

"Khụ khụ, thần y nói đùa rồi", mấy người nhà co rụt cổ lại.

Không thấy ban nãy Triệu Toàn bị phỉ nhổ thảm thế nào sao?

Lâm Trạch bây giờ rất được mọi người ủng hộ, cứ lừa bịp chắc chắn sẽ bị đám người xung quanh đánh chết.

Huống chi đây còn là ân nhân cứu mạng, nếu như còn lừa anh thì nhân tính của bọn họ chẳng phải bị chó tha rồi sao.

"Còn đứng ngây người cái gì! Mau cảm ơn người ta!", thấy bọn họ ngẩn người, bà cụ tức giận vỗ vào mặt của người đàn ông cường tráng.

Người đàn ông cường tráng phồng má, không dám phản bác, chỉ có thể cùng mấy người khác cúi đầu, đồng thanh nói cảm ơn: "Cảm ơn thần y!"

"Thế còn xin lỗi thì sao?", Lâm Trạch mỉm cười.

"Xin lỗi!", người đàn ông cường tráng và mấy người kia lập tức xin lỗi Nhan Khinh Nguyên.

"Được rồi, mấy người mau đi đi", Nhan Khinh Nguyên giục bọn họ.

Mấy người này còn ở lại đây, mọi người sẽ không tha cho họ mất.

Bọn họ cảm kích nhìn Nhan Khinh Nguyên, ánh mắt như thấy thiên sứ vậy.

"Anh vào đây với em", Nhan Khinh Nguyên kéo tay Lâm Trạch, kéo anh vào trong nhà hàng.

Vừa vào trong, cô liền tức giận trợn mắt nhìn Lâm Trạch: "Tiểu Trạch, anh học y thuật ở đâu vậy? Sao không nói cho em biết!"

Lâm Trạch cười đểu, chỉ vào mặt: "Em hôn anh một cái, anh sẽ nói... ái ui!"

Nhan Khinh Nguyên véo mạnh vào eo Lâm Trạch, phồng mang trợn má nói: "Mồm mép tép nhảy nhỉ, anh có nói không?"

"Anh nói anh nói, vợ ơi, anh sai rồi", Lâm Trạch vội vàng giơ tay đầu hàng.

"Thực ra là gia đình anh truyền lại một quyển sách y thuật, trước đây anh từng đọc qua một loại bệnh như vậy nên mới chữa được, mèo mù vớ cá rán mà thôi", Lâm Trạch cười hi hi.

"Thật à?", Nhan Khinh Nguyên nhíu mày, không đợi cô nghĩ nhiều, Lâm Trạch đã cúi đầu, hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

"Anh dám đùa bỡn em à!", Nhan Khinh Nguyên mỉm cười, xông đến vật lộn với Lâm Trạch.

"Vợ chồng hai người đừng phát cơm chó nữa, mau gọi món đi", Lâm Thanh Tuyết đẩy cửa phòng đi vào, cười gượng mà nói.

Cho dù Nhan Khinh Nguyên không tin nhưng cô không hỏi tiếp, Lâm Trạch cũng coi là miễn cưỡng qua ải.

Đợi một lúc sau, món đã bưng được lên hết, mọi người bắt đầu ăn, Lâm Trạch rửa tay xong quay lại, vừa rẽ thì đụng phải một người.

"Xin lỗi xin lỗi", Lâm Trạch vội vàng nói.

"Đi đường mà không biết nhìn à! Đụng phải Triệu thần y thì phải làm thế nào!", một người đàn ông mặc vest đi giày da hét lớn.

Triệu thần y?

Lâm Trạch nhìn về sau liền thấy vui vẻ, đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

Ở trước mặt anh, mấy người đàn ông mặc vest đi giày da đang vây quanh Triệu Toàn, vừa nhìn là biết là người có quyền có thế.

Vừa nhìn thấy Lâm Trạch, mặt Triệu Toàn lập tức tối sầm xuống cứ như ăn phải mười tấn mướp đắng vậy: "Tại sao cậu lại ở đây?"

"Ăn cơm thôi", Lâm Trạch nhún vai, đi vòng qua bọn họ trở về phòng riêng, chán không thèm nói nhảm với anh ta.

Vừa hay khi anh mở cửa, Triệu Toàn liền thấy Nhan Khinh Nguyên đang từ tốn ăn cơm ở bên trong.

Là cô!

Con ngươi của Triệu Toàn đảo một vòng, đột nhiên anh ta cười hi hi: "Các vị, các vị giúp tôi một việc".

"Bác sĩ Triệu mở lời là chúng tôi nhất định sẽ giúp", mấy người kia lập tức lên tiếng nịnh nọt.

Triệu Toàn là bác sĩ nổi tiếng của bệnh viện Nhân Dân số một, tạo quan hệ tốt với anh ta chắc chắn sẽ không thiệt.

Lâm Trạch quay về phòng riêng, vừa mới ngồi xuống, cửa phòng đã bị đẩy ra, Triệu Toàn đưa theo mấy người kia đi vào.

"Hi hi, người đẹp, còn nhớ tôi không?"

Vừa đi vào, ánh mắt của Triệu Toàn liền rơi xuống người Nhan Khinh Nguyên.

"Là anh?", Nhan Khinh Nguyên nhíu mày, cô ghét nhất loại người này.

"Em còn nhớ tôi sao, vừa hay tôi cũng muốn giới thiệu mấy người với em", Triệu Toàn tự luyến mà hất tóc, có vẻ như người đẹp đây bắt đầu thích anh ta rồi!

"Vị đây là phó giám đốc của tập đoàn Thiên Long, vị này là phó tổng giám đốc của bất động sản Hằng Viễn, vị này là tổ phó tổ dân phố quản lý đường của chúng ta... Họ đều là những người rất có bản lĩnh".

Mỗi lần Triệu Toàn giới thiệu ai, đầu người ấy liền ngẩng lên một chút, mấy người kia cũng phối hợp mà cười khen.

"Triệu thần y quá lời rồi, chúng tôi đâu lợi hại bằng cậu, y thuật xuất thần nhập hóa, còn quen biết nhiều người như vậy, quen được Triệu thần y là vinh dự của chúng tôi!"

Triệu Toàn hài lòng gật đầu, còn không quên giẫm đạp Lâm Trạch dưới chân.

"Đúng rồi, nhãi, Đông y của cậu chẳng phải giỏi lắm sao, có quen ai không?"

"Không".

Lâm Trạch thành thật lắc đầu.

"Thế thì cậu cũng không sống dễ chịu gì", Triệu Toàn cười khẩy, tỏ vẻ vẫy vẫy tay: "Hai vị mỹ nữ đây ăn cơm cùng tên quỷ nghèo này làm gì? Không bằng ăn cơm với tôi, tôi mời hai vị".

"Ồ?", Lâm Thanh Tuyết chớp đôi mắt xinh đẹp: "Vậy bữa cơm này thì sao?"

Thấy Nhan Khinh Nguyên đang nhìn mình, Triệu Toàn lập tức kích động, hai người này đúng là đẹp thật!

"Đương nhiên, hóa đơn do tôi thanh toán!"

"Két".

Đúng lúc này, cửa phòng riêng lại được mở ra, một người phục vụ bưng hai chai rượu đi vào.

"Xin chào, đây là hai chai rượu mà các vị đã đặt, xin hỏi các vị thanh toán bằng thẻ hay chuyển khoản".

"Đưa cho anh ta, anh ta thanh toán", Lâm Thanh Tuyết chỉ vào Triệu Toàn, cười giảo hoạt.

"Để tôi thanh toán!", Triệu Toàn giơ tay, mạnh miệng hỏi: "Tổng cộng bao nhiêu tiền?"

"Tổng cộng sáu trăm sáu mươi nghìn".

"Sáu... sáu trăm sáu mươi nghìn?"

Triệu Toàn cứng ngắc xoay cổ, nhìn thẳng vào nhân viên phục vụ, trông anh ta có vẻ sụp đổ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.