Ông Bố Cực Phẩm Vạn Năm Tuổi -Lâm Trạch

Chương 17: Sự đau khổ thật sự




Phương Binh chau mày, vội vàng rót thêm một ly rượu nữa rồi nhìn về phía Lâm Thanh Tuyết, tỏ thái độ cương quyết: "Phó tổng giám đốc Lâm, chẳng lẽ cô không nể mặt tôi uống một ly được sao?"

"Hi hi, tổng giám đốc Phương, phó tổng giám đốc Lâm không giỏi uống rượu, để tôi tiếp rượu với anh cho vui nhé?", Lâm Trạch chủ động bước lên.

"Cậu là cái thá gì? Cậu xứng sao?", Phương Binh liếc một cái rồi cười xảo quyệt.

Hắn cũng không thể ép quá đáng nếu không sẽ dọa Lâm Thanh Tuyết chạy mất, như vậy thì sao mà ngủ được?

"Được rồi, cậu có thể uống hết bình rượu này thì tôi sẽ để cho cậu đỡ rượu giúp cô ấy có được không?"

"Như vậy không hay lắm…rượu này quý lắm", Lâm Trạch tỏ vẻ lúng túng.

"Bảo cậu uống thì cậu uống đi!", tổng giám đốc Phương lạnh lùng nói.

Hắn không tin, tên nhóc này có thể chịu được một bình rượu đã bỏ thuốc!

"Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Phương rồi", Lâm Trạch cười hì hì cầm bình rượu lên tu sạch.

Phương Binh cười thầm, đồ ngu!

Uống rượu như vậy chắc chắn sẽ ngã ngựa sớm thôi!

Lâm Trạch uống ừng ực vài phát là hết chai rượu, uống xong còn ợ một cái.

Phương Binh bực mình gãi chân, không phải đó chứ?

"Cậu chưa say sao?", Phương Binh có chút khó chịu.

Mẹ nhà nó, bụng tên này là động không đáy sao?

"Mấy loại như thế này chỉ thường thôi, tôi làm vài chai rượu trắng còn được nữa là", Lâm Trạch xua tay.

"Ha ha, vài chai? Cậu làm được sao?"

Phương Binh lập tức bật cười thành tiếng giống như nghe được một câu chuyện rất buồn cười vậy.

Rượu trắng, lại còn mấy chai nữa chứ?

Hắn đi tiệc tùng nhiều như vậy mà còn không dám nói mình có thể uống mấy chai rượu trắng.

"Được lắm, nếu cậu uống rượu giỏi như vậy thì uống cùng tôi thêm một trận nữa", Phương Binh ngẩng đầu lên khẽ cười nói, ánh mắt lóe lên chút âm trầm.

Nếu không xử lý xong tên Lâm Trạch này thì sao hắn có thể ra tay với Lâm Thanh Tuyết.

" Phó tổng giám đốc Lâm, muốn ký hợp đồng thì dễ thôi, nhưng không có rượu thì khó làm lắm, chắc cô biết ý của tôi nhỉ?"

"Đương… đương nhiên là tôi biết rồi", Lâm Thanh Tuyết hơi lúng túng rút lại hợp đồng, như vậy là kiên quyết ép cô uống rượu rồi.

"Vậy được, tôi sẽ gọi vài thuộc hạ của tôi vào đây", Phương Binh nhìn Lâm Thanh Tuyết liếm liếm mép.

Lâm Thanh Tuyết có chút bất an, cô nhìn về phía Lâm Trạch chỉ thấy anh nhếch mép nở nụ cười xấu xa.

Cô hiểu vẻ mặt của Lâm Trạch có ý gì, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Lâm Trạch nở nụ cười này đều sẽ có người bị anh chọc cho nhớ đời.

Sau khi Phương Binh gọi điện thoại xong, lập tức có mấy thanh niên cao to lực lưỡng bước vào, mỗi người đều cầm hai hộp rượu Mao Đài.

"Ông chủ, người mà ông bảo uống rượu rất giỏi là ai vậy?", mấy người bước vào tò mò hỏi.

Phương Binh chép miệng, ánh mắt của mấy người đầu hướng về phía Lâm Trạch.

"Ấy! Không phải là anh ta chứ?"

"Anh ta mà có thể uống mấy chai rượu trắng sao?"

"Cơ thể gầy guộc như vậy có khi nửa chai còn chẳng chịu nổi nữa là?"

Mấy người kia lập tức bật cười thành tiếng, còn có hai người ôm bụng cười chảy cả nước mắt.

Phương Binh gọi mang rượu lên, bọn họ còn tưởng đối phương ghê gớm lắm cơ, hóa ra chỉ có vậy?

"Cậu nhóc, cậu có thể uống được mấy chai rượu trắng? Có biết rượu trắng là cái gì không?", mấy người kia nhìn Lâm Trạch tỏ vẻ khinh thường.

"Chẳng phải chỉ là nước lọc thôi sao?", Lâm Trạch gãi đầu vẻ mặt ngu ngơ.

"Ối giờ, tức cười chết mất, rượu trắng là nước lọc".

"Thì ra đây là người mà ông nói có thể uống vài chai rượu trắng à?"

"Lợi hại đấy, tôi cũng chẳng thể uống được mấy chai nước lọc đấy".

Đám người bật cười ha hả, cười nghiêng thùng đổ chậu, đây đúng là cậu chuyện buồn cười nhất trong năm mà.

Sau khi cười xong, bọn họ đưa mắt nhìn Phương Binh, tên ngốc này còn chẳng biết rượu trắng là gì đương nhiên không thể uy hiếp được bọn họ rồi.

Phương Binh không hề có chút cảnh giác nào gật đầu, mục tiêu của bọn họ chính là Lâm Thanh Tuyết!

"Phó tổng giám đốc Lâm, đây là rượu quý mà tôi đã cất giữ mấy năm rồi, tôi mời cô một ly", Phương Binh mở chai rượu rót một ly đầy cho Lâm Thanh Tuyết.

"Cảm ơn tổng giám đốc Phương!", Lâm Thanh Tuyết nhận lấy ly rượu Phương Binh đưa cho, cố gắng uống hết, khuôn mặt tươi cười ửng đỏ như hai đóa hoa.

Đống rượu này toàn là rượu Mao Đài, vừa nặng lại vừa nồng, uống một ly mà cô đã có chút không thể chịu được.

Phương Binh nháy mắt với mấy tên kia một cái, họ đã hiểu ý hắn, lần lượt nâng ly rượu lên đưa về phía Lâm Thanh Tuyết: ""Phó tổng giám đốc Lâm, chúng tôi cũng kính cô một ly".

"Được…", Lâm Thanh Tuyết có chút ngập ngừng.

Đúng lúc này, Lâm Trạch đột nhiên đưa tay ra dành lấy ly rượu trong tay Lâm Thanh Tuyết, cười hì hì nói: "Hì hì, cảm ơn các anh trai!"

Lâm Trạch uống một hơi cạn sạch, chỉ uống nửa ly mà mặt anh đã ửng đỏ.

Ừm?

Phương Binh và mấy tên kia đưa mắt nhìn nhau, tửu lượng của tên nhóc này hình như không được tốt cho lắm?

"Cậu trợ lý, tôi mời cậu một ly", Phương Binh rót đầy một ly cho Lâm Trạch, ánh mắt nham hiểm.

"Cảm ơn tổng giám đốc Phương!", Lâm Trạch mừng rỡ vội vàng nhận lấy uống ừng ực.

Quả nhiên uống thêm một ly nữa cơ thể của Lâm Trạch đã hơi lảo đảo.

Thấy Lâm Trạch như vậy, Phương Binh mừng thầm, xem ra chẳng mấy chốc nữa mà có thể xử lý xong hai người này rồi.

Mấy tên trai tráng kia hiểu ý Phương Binh, chuyển mục tiêu sang Lâm Trạch!

"Cậu trợ lý, chúng ta cùng cạn ly nào", bọn họ cùng nhau nâng cốc, mỗi người mời một ly: "Chúc cậu có sự nghiệp ngày càng thành công".

Mỗi người mời một ly, uống xong cũng sang hiệp hai, ánh mắt của Lâm Trạch cũng bắt đầu có chút mơ hồ.

Phương Binh cười thầm, cuối cùng cũng được việc rồi!

"Tổng giám đốc Phương, cảm ơn anh đã hợp tác với chúng tôi, ly rượu này tôi thay phó tổng giám đốc Lâm kính anh".

Thấy Lâm Trạch sắp gục đột nhiên đứng dậy rồi lại ngồi xuống.

"A? Được".

Phương Binh ngây người, tên nhóc này cũng bền bỉ gớm?

"Các vị đại ca", Lâm Trạch lại rót cho mấy tên trai tráng một ly rượu đầy.

"Được!", mấy tên kia cũng đứng dậy nhận lấy ly rượu rồi uống một ngụm.

"Ly thứ hai, tôi kính tổng giám đốc Phương một ly, chúc sự nghiệp của anh ngày càng thuận lợi, lên như diều gặp gió, tôi xin phép cạn trước", Lâm Trạch lại rót một ly rượu đầy nữa sau đó lại một hơi cạn sạch.

"Tốt lắm!", Phương Binh cầm lấy ly rượu uống một nửa.

Mấy tên trai tráng đưa mắt nhìn nhau có vẻ buồn bực.

"Ly thứ ba, tôi kính tổng giám đốc Phương, chúc anh gặp được nhiều quý nhân, chuyện gì cũng suôn sẻ", Lâm Trạch thành thục mở chai rượu, lại rót thêm rượu cho mấy tên kia.

"Cái này… được!", mấy tên kia trợn mắt nhìn nhau nhưng cũng vội vàng nhận lấy ly rượu, trên bàn rượu kính rượu mà không uống là điều đại kỵ.

"Ly thứ tư, tôi kính…"

Chín vòng liên tục, mọi người đều uống say hết rồi, uống hết ly này đến ly kia, trong lúc không để ý bọn họ đã uống hết cả thùng rượu trắng.

Đặc biệt là mấy tên trai tráng, mặt ai cũng đỏ gay.

Bọn họ không biết mình đã uống mấy chai rượu rồi?

Bọn họ chỉ biết mặt của tên ngốc Lâm Trạch ngày càng đỏ nhưng anh vẫn chưa gục!

Khốn nạn, không phải đó chứ!

Phương Binh cũng say mèm rồi, bước chân thì lảo đảo, ánh mắt thì mơ mơ màng màng.

"Ly thứ mười, tôi kính tổng giám đốc Phương đánh đâu thắng đó, không bao giờ…", Lâm Trạch chưa kịp nói xong đã đột nhiên gục xuống bàn bất động.

Mẹ nó, cuống cùng cũng gục rồi!

Phương Binh và mấy tên kia cùng thở phào nhẹ nhõm, tên này mà không gục nữa thì chắc bọn họ cũng gục mất.

Cơ hội tốt!

Mấy tên thuộc hạ vội vàng bưng ly rượu lên: "Phó tổng giám đốc Lâm, ly rượu này chúng tôi mời cô!"

"Nào! Tôi thay phó tổng giám đốc Lâm cạn ly này!"

Đúng lúc này, Lâm Trạch đang gục trên bàn đột nhiên bật dậy, nhận lấy ly rượu của bọn họ, uống một hơi hết sạch.

Mấy tên trai tráng đều ngây người nhìn Lâm Trạch uống hết ly rượu, tên… tên này là quái vật sao!

"Uống đi? Không uống được nữa hả?", Lâm Trạch mơ màng nhìn bọn họ.

"Ai nói chúng tôi không uống được nữa!", mấy tên kia đều đỏ ửng hết mặt, chỉ có thể nhìn Phương Binh nở nụ cười đau khổ.

Ông chủ, chúng tôi đã làm hết sức rồi… nhưng chúng tôi không thể uống bằng Lâm Trạch được đâu!

Một bụng rượu, đầu óc choáng váng, mấy tên kia liền ngã gục xuống bàn.

Mấy chai rượu trắng, ai mà chịu nổi chứ!

Bây giờ bọn họ tin rồi, Lâm Trạch thật sự có thể uống được mấy chai rượu trắng thật!

"Tổng giám đốc Phương, anh cũng uống nhiều rồi, có thể ký hợp đồng chưa!" Lâm Thanh Tuyết nhân cơ hội nói.

"Được… ký! Ký!", cơ thể Phương Binh lảo đảo, đầu óc không còn tỉnh táo nữa.

Lâm Thanh Tuyết vội vàng đưa bút cho hắn, Phương Binh ký xong liền ngã gục xuống bàn, bất tỉnh nhân sự.

"Chị ra ngoài trước đi, ở đây cứ giao cho em", xem ra bọn họ đều say hết rồi, Lâm Trạch nở nụ cười xấu xa.

Khuôn mặt đỏ rực của anh cũng dần trở lại bình thường.

"Chú đừng có làm loạn đấy", Lâm Thanh Tuyết trừng mắt nhìn anh.

Đợi Lâm Thanh Tuyết ra khỏi phòng, Lâm Trạch mới rút vài cây châm bạc ra, đâm vài cái lên cơ thể của Phương Binh, sau đó cười hì hì bước ra khỏi phòng.

Năm phút sau, Phương Binh mơ màng mở mắt, thấy Lâm Thanh Tuyết đang nằm bên cạnh quần áo xộc xệch.

Mắt hắn sáng lên, thành công rồi?

"Khà khà, em là của anh rồi."

Phương Binh cười dâm đãng, từ từ cởi áo Lâm Thanh Tuyết ra, tay không ngừng sờ mó người cô.

Ồ? Sao rắn chắc thế nhỉ?

"Hì hì, em nặng quá đấy", Phương Binh kéo Lâm Thanh Tuyết nhưng lại không thể kéo nổi.

Thôi kệ, phải làm xong chuyện trước đã.

"Hà hà, bảo bối, anh đến đây!", Phương Binh nhào tới, vô cùng hưng phấn.

Lúc này Lâm Trạch đã về nhà.

Vừa vào trong nhà một cơ thể xinh đẹp đã ôm lấy anh từ đằng sau, anh ngửi thấy một mùi hương mê người.

"Đừng động đậy", Nhan Khinh Nguyên thì thầm, cứ ôm Lâm Trạch như vậy.

Lâm Trạch khẽ cười, không động đậy, tận hưởng cảm giác yên bình này.

"Có những thứ em không cần hỏi anh, em tin anh", năm phút trôi qua, Nhan Khinh Nguyên mới nhẹ nhàng nói: "Em phải đi tìm một công việc, dù gì em cũng là một bác sĩ, chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng Tiểu Nguyệt anh nhé".

"Anh nuôi em là được rồi", Lâm Trạch cười nói.

"Anh mơ đi", Nhan Khinh Nguyên khẽ hừ một cái.

"Cái đó…"

Đúng lúc này, Lâm Thanh Tuyết đứng ngoài cửa ngại ngùng lên tiếng: "Tôi cũng không muốn làm phiền hai người đâu, nhưng tôi không thể chịu cảnh ngọt ngào này thêm nữa".

Lâm Trạch ảo não, bây giờ anh mới nhớ ra anh và Lâm Thanh Tuyết cùng nhau về nhà anh.

"Chị!", Nhan Khinh Nguyên quay lại nhìn thấy Lâm Thanh Tuyết nở nụ cười mến khách, nói: "Chị đến đây từ lúc nào thế?"

"Chị mới là người hỏi em đấy, sao em về…", Lâm Thanh Tuyết liếc Lâm Trạch một cái rồi vội sửa lại: "Chị đến để mừng em trở về đó, đi thôi, chị mời hai đứa ăn bữa cơm".

Cô và Nhan Khinh Nguyên đều biết, tốt nhất là không nên hỏi điều gì liên quan đến Lâm Trạch.

"Đi thôi, đúng lúc bụng em cũng đói rồi", Lâm Trạch bước tới.

Ba người bước ra khỏi nhà đến một nhà hàng gần đó.

Trước đây Lâm Thanh Tuyết có đến đây rồi, lúc trước ở đây khá đắt đỏ nên cô không dám tới, nhưng bây giờ thì…

Vừa bước tới cửa đã thấy một đám người đứng túm tụm lại trước cửa nhà hàng.

Một bà lão đang nằm giữa đám người rên rỉ thống khổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.