Nhà họ Nhan, thành phố Hoa Hải.
Là một trong những gia tộc lớn nhất thành phố Hoa Hải, không ai không biết đến danh tiếng của nhà họ Nhan và nhà họ Trịnh.
Mà danh tiếng nhà họ Trịnh lại đang rực rỡ như mặt trời ban trưa, có không biết bao nhiêu người tranh nhau làm thân.
Huống hồ hôm nay còn là hôn lễ của mỹ nữ số một nhà họ Nhan và thiếu chủ tương lai nhà họ Trịnh? Hôn lễ còn chưa bắt đầu, mọi người đã tập trung chật cứng trước cổng biệt thự nhà họ Nhan.
“Chúc mừng Nhan thiếu gia”.
“Cuộc liên hôn của hai nhà lần này thật sự là một cuộc liên minh mạnh mẽ đó!”
“Trịnh thiếu gia và Nhan tiểu thư quả thật là trai tài gái sắc, tôi thấy hai người chính là trời sinh một cặp!”
“Chúc hai người sớm sinh quý tử!”
“......”
Trước cổng nhà họ Nhan, có rất nhiều người mang quà đến tham dự hôn lễ, bức tường bao quanh biệt thự được treo đầy lụa đỏ bắt mắt, tạo nên bầu không khí rạng rỡ vui vẻ.
Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đứng trước cổng, liên tục tiếp đón mọi người: “Hoan nghênh mọi người, tiếp đón chưa được chu đáo, mọi người ăn uống vui vẻ nhé!”
Người đang ông chải mái tóc kiểu châu Âu, trên trán có một nốt ruồi nho nhỏ, khuôn mặt sắc nét, nếu Lâm Trạch ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra người đàn ông này chính là đại thiếu gia nhà họ Nhan, anh trai của Nhanh Khinh Nguyên – Nhan Khinh Long!
Cũng chính là người năm năm trước đã đẩy anh ngã xuống vách đá, khiến anh suýt chút nữa mất mạng!
“Đúng sáu giờ, hôn lễ sẽ bắt đầu, mọi người vào nhanh đi”, trên mặt Nhan Khinh Nguyên luôn nở nụ cười rạng rỡ, chào đón mọi người đi vào.
“Thiếu gia”, đợi đến khi bên cạnh Nhan Khinh Long không còn ai, một người trung niên mới đi đến chỗ anh ta.
“Đã xử lý xong con nhóc kia chưa?” Nhanh Khinh Long quay đầu, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo.
“Độc trong người con nhóc kia sắp bộc phát rồi, đợi tối nay Trịnh thiếu gia và nhị tiểu thư kết hôn xong, tôi sẽ phái người đi giải quyết tên Lâm Trạch kia luôn”, người đàn ông trung niên cung kính nói: “Nhưng tối nay...”
“Không sao, nếu như tên phế vật kia đã dám đến thì ông đem người chặn cậu ta ở bên ngoài, rồi mang đến đâu đó giết chết đi”, Nhan Khinh Long cười lạnh lẽo.
Năm năm trước anh ta không giết chết được tên phế vật đó, tên phế vật đó không những không trốn cho kĩ, mà lại còn dám quay về à?
“Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ không để cậu ta tiến vào gây loạn.”, người đàn ông trung niên vội vàng gật đầu.
“Tối nay nhớ bỏ chút thuốc vào rượu, chỉ cần Trịnh thiếu gia và Khinh Nguyên gạo nấu thành cơm thì gia tộc chúng ta sẽ có hy vọng vươn lên!”, Nhanh Khinh Long vẫy tay bảo người đàn ông trung niên rời đi, trong đáy mắt lóe lên vẻ hung ác.
Anh ta sẽ không để bất cứ ai phá hỏng buổi hôn lễ này, đây là cơ hội duy nhất để nhà họ Nhan có thể leo lên chỗ dựa là nhà họ Trịnh!
Mấy năm nay nhà họ Nhan đã bắt đầu xuống dốc, chỉ hy sinh một người phụ nữ đã có thể đổi lấy sự hợp tác với nhà họ Trịnh, việc này vô cùng có hời cho nhà họ Nhan.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng tại nhà họ Nhan, một bóng dáng xinh đẹp đang ngây người ngắm nhìn mình trong gương.
Trong gương phản chiếu một khuôn mặt rất xinh đẹp, đường nét tinh xảo như được ông trời điêu khắc, làn da trắng như tuyết, mái tóc dài mềm mượt óng ả được búi trên đỉnh đầu, điểm mê người nhất chính là đôi mắt đan phượng dịu dàng quyến rũ của cô.
Chỉ với khuôn mặt như vậy trong gương thôi đã đủ mê hoặc vô số đàn ông rồi.
Nhan Khinh Nguyên mặc một chiếc váy cưới đẹp lộng lẫy, khí chất của cô như tiên nữ giáng trần, đẹp xuất sắc khiến hai người hầu đang chỉnh váy cưới sau lưng cô cũng phải liên tục đỏ mặt ngước nhìn.
Hôm nay rõ ràng là ngày vui của cô, nhưng cô lại không thấy vui vẻ chút nào.
Đây là lần thứ hai cô mặc bộ váy cưới này, nhưng cảm giác hoàn toàn khác với lần đầu tiên, cô lúc này chỉ cảm thấy đau nhói trong tim.
“Chị Khinh Nguyên, sao chị lại khóc vậy?”, thấy vẻ mặt buồn bã của Nhan Khinh Nguyên, hai cô người hầu lập tức hoảng hốt.
“Không sao, tôi đang nghĩ đến chút chuyện mà thôi”, Nhan Khinh Nguyên mỉm cười dịu dàng, giơ đôi tay ngọc ngà nhẹ nhàng lau nước mắt.
“Vậy chị chắc chắn rất hạnh phúc nhỉ, có thể gả cho một người ưu tú như Trịnh thiếu gia mà!”, hai cô người hầu thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng vậy, một người dịu dàng như chị ở bên Trịnh thiếu gia chắc chắn sẽ là gia đình hạnh phúc mỹ mãn”.
“Trịnh thiếu gia vừa đẹp trai, gia đình lại giàu có, em cũng muốn được gả cho cậu ấy!”
Hai cô người hầu díu dít trò chuyện, xung quanh còn có một số con cháu hai nhà Trịnh, Nhan cũng đua nhau chúc phúc.
“Nhà họ Trịnh là gia tộc giàu có ở thành phố Hoa Hải đó! Lần này Khinh Nguyên gả vào nhà họ, nhà họ Nhan chúng ta có cơ hội vực dậy rồi!”
“Bà nói cái gì vậy, Khinh Nguyên và Trịnh thiếu gia là trời đất tác thành, bà nói thế cứ như kiểu chúng ta bán Khinh Nguyên không bằng”.
“À, đúng đúng đúng, bọn họ là kim đồng ngọc nữ, trời sinh một cặp!”
Mọi người thi nhau nói, ai nấy đều tỏ ra vui vẻ chúc mừng. So với bọn họ, biểu cảm buồn rầu của cô hoàn toàn khác biệt.
Nhìn mình trong gương, Nhan Khinh Nguyên cắn chặt răng, ánh mắt cũng dần trở nên kiên định: “Tiểu Trạch, em sẽ không làm chuyện có lỗi với anh!”
Người phụ nữ tuy mềm mỏng, nhưng cũng là một người mẹ mạnh mẽ và một người vợ trung kiên.
Cô là mẹ của Lâm Tiểu Nguyệt, cũng là vợ của Lâm Trạch, cho dù có phải chết, cô cũng sẽ không để người đàn ông khác động vào mình!
“Nhị tiểu thư, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi”, hai cô người hầu nhìn đồng hồ và nói.
“Đi thôi”, Khinh Nguyên nhẹ nhàng xách chiếc váy cưới lên, uyển chuyển đứng dậy.
Đồng hồ điểm sáu giờ, hôn lễ chính thức bắt đầu, trong cung điện bày chật kín bàn, có khoảng mấy chục bàn. Ngoài người nhà họ Nhan và nhà họ Trịnh, tất cả những người còn lại đều là những nhân vật tai to mặt lớn của thành phố Hoa Hải!
Thấy Nhan Khinh Nguyên bước lên khán đài, tiếng vỗ tay như sấm lập tức vang lên, tất cả quan khách đều hoan hô.
“Cô dâu xinh đẹp quá!”
“Chúc trăm năm hạnh phúc!”
Giữa sân khấu, một người đang ông mặc vest chú rể cũng đang mỉm cười, hắn ta có khuôn mặt đẹp trai phong độ, dáng người thẳng tắp, vuốt kiểu tóc ngôi ba bảy gọn gàng.
Hắn ta chính là thiếu chủ tương lai của nhà họ Trịnh, Trịnh Thiên Dung!
“Năm năm rồi, cuối cùng em đã thuộc về anh”, Trịnh Thiên Dung nở nụ cười rạng rỡ.
“Tiếp theo, chúng ta cùng hoan nghênh chú rể lên đọc diễn văn khai mạc, kể về câu chuyện tình yêu của cô dâu chú rể của chúng ta”.
Người dẫn chương trình vừa dứt lời, tiếng vỗ tay như sấm lại vang vọng khắp khán đài.
......
Lâm Trạch đến trước cổng nhà họ Nhan, bây giờ đã là sáu rưỡi, hôn lễ đã bắt đầu được một lúc rồi.
“Cậu kia, cậu muốn làm gì? Muốn ăn cơm thì đi chỗ khác”, Lâm Trạch vừa đến cổng nhà họ Nhan thì bị hai tên bảo vệ chặn lại.
Hai tên bảo vệ liếc nhìn Lâm Trạch với ánh mắt khinh thường, trên người toàn mặc đồ vỉa hè, tên ăn mày này từ đâu chui ra vậy?
“Cút ra”, Lâm Trạch nhíu mày.
“Ôi trời? Tôi nhận ra rồi, đây chẳng phải là đại thiếu gia nhà họ Lâm – Lâm Trạch sao?”, ánh mắt của hai tên bảo vệ đột nhiên sáng lên, quay sang nhìn nhau, rồi mỉm cười thích thú.
“Lâm thiếu gia sao lại đến đây? Vợ cậu sắp kết hôn rồi!”
“Anh nói linh tinh gì vậy, người ta tái hôn gả cho Trịnh thiếu gia đó, tốt hơn cậu ta nhiều!”
“Cậu có muốn vào xem giây phút thiêng liêng này không, con rể trước của nhà họ Nhan? Ha ha ha!”
“Cậu ta nằm mơ à! Thiếu gia đã ra lệnh rồi, sao có thể để tên phế vật này vào được chứ?”
Hai tên kẻ đấm người xoa, rồi bỗng chốc bật cười ha hả, thấy sắc mặt Lâm Trạch càng lúc càng sa sầm lại, hai tên lại càng thấy đắc ý hơn. Một tên bảo vệ thậm chí còn tiến lên túm lấy cổ áo Lâm Trạch, cười to chế nhạo.
“Sao? Một tên phế vật chạy trốn năm năm còn dám không phục à?”
“Buông tay”, Lâm Trạch lạnh nhạt nói.
“Há? Tên phế vật! Cậu nói to lên! Ông đây không nghe thấy!”
Một tên phế vật không nhấc nổi vật nặng mà dám ra tay với hắn?
Lâm Trạch không nhiều lời, trực tiếp siết chặt cổ tay hắn ta rồi giật mạnh một cái, sau đó vặn mạnh!
“Rắc rắc!”
“A!!”
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên trước cổng nhà họ Nhan, một cánh tay của tên bảo vệ bị vặn ngược ra sau với tư thế khủng khiếp!
“Vút!”
Thân hình Lâm Trạch xoay tròn, ống quần bên phải bỗng chốc biến thành đường thẳng!
Trong không khí giống như bị tung ra một quả bom, tên bảo vệ thậm chí còn không thấy bóng chân Lâm Trạch, mồm liền phun ra một ngụm răng máu lẫn lộn, người bay thẳng vào nhà họ Nhan.
“Mày...”
Tên bảo vệ còn lại mới nói một tiếng, chỉ kịp thấy một bóng tay tát thẳng vào mặt, hắn ta cũng tiếp bước theo tên kia.
Cuộc hỗn loạn ngoài này nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người bên trong. Lâm Trạch vừa bước vào liền thấy mười mấy người tên to con đang đằng đằng sát khí nhìn mình, tất cả đều cầm gậy gộc, dẫn đầu là người đàn ông trung niên kia.
“Thằng oắt con, mày vẫn quay lại à”, người đàn ông nở nụ cười hung ác, ông ta phất tay, mười mấy tên lập tức vây quanh Lâm Trạch.
“Mày biến mất năm năm để lên núi học võ à?”, người đàn ông liếc nhìn hai tên bảo vệ bị đánh bay, sức mạnh của Lâm Trạch không hề tầm thường đâu.
“Cút ra”, Lâm Trạch lạnh lùng nhìn thẳng người đàn ông, không thèm liếc mắt đến mười mấy tên cao to xung quanh.
“Tên phế vật, mày không nên quay lại đây, hôm nay Nhan Khinh Nguyên bắt buộc phải gả cho Trịnh Thiên Dung, mày dám xông vào thì phải chết ở đây...!”, người đàn ông trung niên từ từ rút ra một con dao trong túi áo, hung ác nhìn Lâm Trạch.