CHƯƠNG 99: THỜI THẾ SẮP THAY ĐỔI
Tuy là tỷ phú của tỉnh Lĩnh Nam nhưng Mã Đằng vẫn chưa đủ tư cách để đấu với Vệ Hồng.
Ông ta nhíu mày trầm ngâm trong chốc lát, không đáp ứng cũng không lập tức cự tuyệt, chỉ hỏi: “Cậu Vệ, cậu nhất định phải làm như vậy sao?”
Nếu như ông ta đơn độc một mình, nói không chừng ông ta sẽ lập tức quỳ xuống nhận lỗi với nhà họ Vệ và cầu xin mạng sống.
Nhưng, ông ta không hề chiến đấu một mình.
Phía sau ông ta là điện Vô Song!
Điện Vô Song độc nhất vô nhị!
Trên thế giới này, không có nhiều thế lực có thể chống lại điện Vô Song, hoặc là nói hầu như không hề có.
Vì vậy khi đối mặt với Vệ Hồng, ông ta vẫn rất tự tin.
Mặc dù như thế, ông ta cũng không dám tùy tiện đắc tội thế gia cổ võ.
Vả lại thái độ của điện chủ bên kia cũng không rõ, ông ta không thể tự tiện làm chủ.
Nếu như tiến thêm một bước, đắc tội với một kẻ điên như Vệ Hồng, ông ta không có cơ hội báo cáo với điện chủ mà đã bị Vệ Hồng giết chết ngay tại chỗ, vậy thì cũng quá thiệt thòi rồi!
“Ông đang chất vấn tôi sao?” Ánh mắt của Vệ Hồng càng lạnh hơn.
“Cậu vệ, tôi hiểu rõ ý của cậu, nhưng mà đối với chuyện liên quan đến nhà họ Tần, tôi là người dưới, lời nói không có sức thuyết phục, thực sự không thể làm chủ.”
Giọng nói của Mã Đằng chứa sự đắn đo, không kiêu ngạo không tự ti, còn mang theo một chút cung kính: “Chuyện này tôi còn phải xin chỉ thị ở bên trên.”
Vệ Hồng cười nhạt, gương mặt hèn mọn và khinh miệt nhìn Mã Đằng kiêu căng nói: “Tôi còn tưởng là nhân vật lớn gì đó, hoá ra cũng chỉ là một con chó của người khác, nhanh cút đi xin chỉ thị của ông chủ đi.”
“Sự kiên trì của tôi có giới hạn, tôi khuyên ông nên nhanh nhẹn một chút, bằng không, tôi không ngại đổi họ của tỷ phú ở Quang Châu này!”
Vệ Hồng ngông cuồng nói. Dứt lời, anh ta trực tiếp xoay người rời đi.
Tần Dương chậm lại ở phía sau hai bước, ánh mắt nhìn Mã Đằng không chút che giấu sát khí và oán hận, cười lạnh nói: “Tỷ phú Mã, món quà ngày hôm qua Tần mỗ khắc ghi trong tâm khảm, ngày khác sẽ đáp trả gấp trăm lần!”
Để lại mấy câu tàn độc, Tần Dương cấp tốc xoay người, nhắm mắt đi theo sau Vệ Hồng.
Mãi đến khi Vệ Hồng rời đi, khí tức âm lãnh vô hình tràn ngập bầu không khí trong phòng làm việc mới dần dần tiêu tán.
Mã Đằng thở dài một hơi, lúc này mới phát hiện cả người đã toát đầy mồ hôi lạnh từ lâu, ướt đẫm cả quần áo.
Áp lực mà Vệ Hồng mang đến cho ông ta quá mức to lớn.
“Người đâu, chuẩn bị xe! Lập tức đến nhà họ Dương!” Mã Đằng lớn tiếng gọi.
Vệ Hồng đến cũng có nghĩa thế lực ở Thủ Đô sẽ nhúng tay vào chuyện này, ông ta nhất định phải mau chóng báo cho Tề Thiên Cơ.
Bên kia, nhà họ Nhạc.
“Bình bịch.”
Nhạc Khang phách lối bị Vệ Hồng còn phách lối hơn đánh ngã xuống đất.
Vệ Hồng nhấc chân dẫm trên mặt Nhạc Khang, lạnh lùng nói: “Đồ chó má, nhìn thấy tao cũng không quỳ lạy, mày muốn chết sao?”
Nhạc Uyên kinh hồn bạt vía, sợ hãi gần chết, liên tục cúi đầu khom lưng nói với Vệ Hồng: “Cậu Vệ, con trai tôi ngu ngốc, xin cậu Vệ hãy tha cho nó một con đường sống. Những chuyện cậu nói tôi nhất định sẽ xử lý ngay lập tức!”
Xử lý ngay lập tức cũng không phải là đồng ý không nhằm vào nhà họ Tần.
Vệ Hồng có thể nghe hiểu sự khác biệt ở trong đó, anh ta híp mắt nhìn chằm chằm vào Nhạc Uyên, lạnh lùng nói: “Xem ra sức ảnh hưởng của cái tên chiến thần gì đó còn lớn hơn so với tưởng tượng của tôi, tốt lắm.”
Trong mắt anh ta xẹt qua một tia lửa nóng!
Đối thủ cường đại thì chơi mới vui không phải sao?
“Ông chuyển lời lại cho tôi, ở đây là nước Đại Việt chứ không phải nước ngoài, cho dù anh ta là rồng ở đất nước này thì cũng phải nhẫn nhịn ở trước mặt ông đây!” Vệ Hồng lạnh lùng nói.
“Vâng vâng vâng, tôi nhất định sẽ chuyển lời.” Nhạc Uyên vội vàng nói.
Vệ Hồng trừng mắt nhìn ông ta một cái, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, đối nghịch với nhà họ Tần cũng là đối nghịch với nhà họ Vệ, không muốn chết thì tốt nhất là ông đừng nhúng tay vào.”
“Tần Dương, chúng ta đi.”
Ném lại một câu, anh ta nhấc chân cấp tốc rời đi.
Tần Dương vội vàng đuổi theo.
Nhìn bóng lưng Vệ Hồng bỏ đi, sắc mặt Nhạc Uyên ngưng trọng, ánh mắt kiêng dè.
Nhạc Khang đứng lên, nghi hoặc mở miệng: “Ba, người đó rốt cuộc là ai? Sao lại lớn lối như vậy?”
Ánh mắt Nhạc Uyên ngưng trọng, ông ta lẩm bẩm: “Nhà họ Vệ, một trong mười gia tộc lớn ở Thủ Đô, muốn dùng cứng đối cứng với điện chủ, thời thế sắp thay đổi rồi.”