CHƯƠNG 86: KHỔ TẬN CAM LAI
Cuộc họp hằng năm được tiến hành trong khí thế hừng hực, chủ đề của bà cụ xoay quanh Chu Tuệ, nói chuyện với bà ta vui vẻ hòa thuận.
Tiệc mừng thọ kết thúc trong bầu không khí như vậy.
Cả nhà Chu Tuệ ăn uống no say.
Cuối cùng, bà cụ đích thân tiễn cả nhà Chu Tuệ vào tận xe.
Lúc bà cụ tiễn còn cười hiền hậu, nói: “Tuệ này, có thời gian thì đưa Thanh đến nhà chơi. Nhà họ Chu chúng ta đều là người một nhà, sau này mọi người giúp đỡ lẫn nhau.”
Mấy chú bác khác cũng đi tới, nói mấy lời khách sáo như đến chơi nhiều vào, giữ liên lạc.
Chu Tuệ nhận được sự tôn trọng, ngưỡng mộ, sùng bái trước nay chưa từng có.
Trên đường về, Dương Mộc Thanh lái xe.
Tề Thiên Cơ uống rượu nên ôm Đồng Đồng, ngồi ở phía sau.
Cho đến khi đi xa khỏi nhà họ Chu, Chu Tuệ mới trở lại bình thường từ trong trạng thái vô cùng kích động và phấn khích.
Bà ta mặt mày hồng hào, tinh thần phơi phới, ánh sáng rực rỡ trong mắt như chiếu rọi người ta.
Bà ta nhìn Dương Mộc Thanh và Dương Tây, cảm khái nói: “Trước đây về nhà mẹ đẻ, có lần nào mà không phải chịu ấm ức? Hôm nay đúng là vẻ vang quá!”
Dường như Chu Tuệ vẫn đang chìm đắm trong phồn hoa gần như không chân thật vừa rồi, bà ta vẫn chưa thấy đã, vô cùng đắc ý, cười nói: “Mọi người thấy vẻ mặt khó coi của Chu Oánh vừa rồi không? Ha ha ha, cười chết mất thôi.”
“Lúc đầu còn mỉa mai chế giễu đủ thứ, cuối cùng lại trốn vào trong góc khó chịu vì chẳng ai hỏi han! Ha ha ha, đúng là hả dạ mà.”
Trong lòng Chu Tuệ vô cùng sảng khoái.
Bà ta cảm thấy đời này mình chưa từng được vẻ vang như vậy.
Câu đó nói thế nào?
Chính xác, là đi lên đỉnh cao cuộc đời!
Bà ta cảm thấy vừa nãy chính là thời khắc huy hoàng trong cuộc đời bà ta.
Thậm chí có một lúc bà ta cảm thấy trên đầu mình xuất hiện một cái vương miện, bà ta chính là ngôi sao sáng nhất ở đó.
Nhớ đến bộ dạng đầy căm hận, ôm hận trong lòng, vẻ mặt tức mà không dám nói của Chu Oánh, bà ta cảm thấy hả giận, như thể uống một chai nước mát trong ngày nóng nhất mùa hè, tâm trạng phấn khởi.
Nghĩ rồi nghĩ, bà ta không kìm được bật cười thành tiếng.
Cười một hồi, hốc mắt bà ta đỏ lên, nước mắt trào ra, bà ta che miệng khóc.
Bao năm qua, mới đầu là kết hôn với Dương Tây không có tương lai, rồi lại vì Dương Mộc Thanh một mình sinh Đồng Đồng.
Điều này khiến bà ta phải chịu hết những chế giễu và thờ ơ ở nhà họ Dương và nhà họ Chu.
Bà ta cảm thấy mình sống không bằng con heo con chó.
Hôm nay, những oán giận này đều được trút ra rồi.
“Hu hu hu, Tây, Tiểu Thanh, cuối cùng những ngày khổ cực của chúng ta kết thúc rồi.” Chu Tuệ đỏ mắt, nước mắt đầm đìa.
“Đúng vậy, cuối cùng chúng ta khổ tận cam lai rồi.” Dương Tây cũng say rồi.
Ông ta ồm giọng, thấy mình mắc nợ và hổ thẹn với Chu Tuệ thế nào.
Hai vợ chồng ôm nhau, khóc đến nỗi mặt đầy nước mắt, vui quá mà khóc, mừng vì những ngày vất vả đã qua rồi.
“Ông bà đừng khóc.” Đồng Đồng vội an ủi hai người, cầm khăn giấy đưa cho hai người lau nước mắt.
Từ tận đáy lòng, hai vợ chồng rất vui, ôm lấy Đồng Đồng, nở nụ cười.
Dương Mộc Thanh lái xe, nhìn cả nhà vui vẻ hòa thuận, khóe mắt cô bất giác ươn ướt, trong lòng trào dâng sự ấm áp.
Cô liếc nhìn Tề Thiên Cơ, thấy anh đang dịu dàng ôm Đồng Đồng, trong mắt không hề có cảm giác đắc ý, chỉ có sự cưng chiều và thương yêu vô bờ dành cho con.
Ánh mắt cô vui vẻ, trái tim như sắp tan chảy.
Mặc dù người chồng này của cô thích chém gió, thích diễn, nhiều khuyết điểm, nhưng không quan tâm thiệt hơn, chịu được lời gièm pha.
Đặc biệt là tình yêu của Tề Thiên Cơ dành cho con gái không làm giả được.
Dương Mộc Thanh cảm thấy có điều cuối cùng là đủ rồi.
Ánh mắt cô kiên định, trong lòng thầm ra quyết định: “Chỉ cần anh có thể yêu thương Đồng Đồng, làm đến nơi đến chốn là được. Mình cũng phải cố gắng, chống đỡ một vòm trời cho họ.”