CHƯƠNG 80: PHÁ CỦA TRỜI KHÔNG TIẾC TAY MÀ
Cụ bà nhà họ Chu đấm ngực hiểu ra, hối hận không kịp.
Môi bà ta tái nhợt, lẩm bẩm: “Đều tại tôi, đây đều là lỗi của tôi…”
“Cụ bà, cụ làm sao vậy?” Hà Mã sửng sốt.
Đây rõ ràng là chuyện có hai niềm vui đến cùng lúc, sao cụ bà lại có vẻ không vui chút nào vậy?
“Trời ạ, Chu Tuệ lại quen biết tỷ phú Mã?”
“Hóa ra chiếc Rolls Royce là xe của tỷ phú Mã.”
“Xem ra họ có quan hệ rất thân thiết với tỷ phú Mã! Có thể, chuyện chị Tuệ nói Mộc Thanh làm tổng giám đốc trong tập đoàn Mã thị là thật.”
Lúc này, mọi người trong nhà họ Chu đều ngơ ngác nhìn nhau và bàn luận sôi nổi.
Nhiều người cũng như cụ bà, đập ngực giậm chân, tiếc nuối và hối hận.
Sắc mặt Chu Oánh vô cùng khó coi, căm tức liếc nhìn Tiêu Chinh Vũ, lạnh lùng nói: “Không phải vừa rồi con nói chưa từng nhìn thấy Dương Mộc Thanh sao? Chẳng lẽ con cũng đang khoác lác sao? Đều trách đồ vô dụng con!”
Tiêu Chinh Vũ lúc này cũng tái mặt vì sợ hãi, trong lòng không ngừng than khổ!
Anh ta làm việc cho tập đoàn Mã thị là thật và cũng quen biết rất nhiều tổng giám đốc.
Nhưng anh ta cũng chỉ là một nhân viên quèn khổ sở, nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa và tổng giám đốc bọn họ đều không quen biết anh ta!
Nếu như Dương Mộc Thanh thật sự là một tổng giám đốc của tập đoàn Mã thị, muốn đuổi một nhân viên quèn như anh ta quả thật cũng chỉ là chuyện nhỏ!
Mồ hôi lạnh trên mặt anh ta chảy ra ròng ròng, vội vàng nói: “Mẹ, có thể là dì Chu Tuệ đã nói thật, lúc em Dương Mộc Thanh đến báo danh, con không biết, cũng là hợp tình hợp lý!”
Ngay lúc mọi người đang xì xào bàn tán và nghi ngờ không thôi thì Hà Mã đang trò chuyện với cụ bà đột nhiên dừng lại, khịt mũi, vẻ mặt nghi hoặc.
“Đây là… mùi thơm của trà Mạn Tùng?” Ánh mắt của Hà Mã sáng lên.
Ông ta ngửi thấy mùi thơm như một người ham rượu chè và ngửi men theo mùi thơm nồng.
Khi ông ta nhìn thấy bánh trà Mạn Tùng trên mặt đất đã bị mẹ của Chu Tuệ giẫm nát vụn, biểu cảm của ông ta thay đổi rõ rệt sau một lúc sững sờ!
Oàng… Giống như gặp ma giữa ban ngày!
Hà Mã không dám tin vào mắt mình, trợn to hai mắt, da đầu tê dại!
Ông ta đã nhìn thấy điều gì?
Trà Ức Triệu Phong Hào lâu năm?
Nhìn màu sắc, ngửi mùi thơm, ít nhất cũng hai trăm năm tuổi trở lên!
Hà Mã bước nhanh tới, quỳ một gối, nhặt một miếng trà nhỏ trong đống bừa bãi dưới đất cho vào miệng nhai.
Một hương vị mềm dịu, thanh nhã và ngọt ngào theo tới, vị ngọt kéo dài vô cùng sâu đậm.
Hà Mã nhai kỹ và nhấm nháp lá trà trong miệng, hốc mắt đỏ lên, nước mắt chảy ra.
Ông ta đã khóc!
Không ngờ, sống ngần ấy năm, ông ta lại có thể thưởng thức được trà Mạn Tùng!
Hà Mã hốt hoảng cúi người xuống, cẩn thận góp nhặt từng lá trà đã bị giẫm nát vụn.
Dáng vẻ thành kính làm người nhà họ Chu nhìn thấy phải trố mắt nhìn nhau.
“Lão Hà, anh đang làm gì vậy?” Cụ bà tỏ vẻ khó hiểu.
“Mọi người đúng là phá của trời không tiếc tay mà, đây là đồ tốt.” Hà Mã vội vàng nói.
Sau khi góp nhặt xong lá trà, ông ta lộn túi đựng lại và nhìn thấy ở mặt sau có viết hai dòng chữ: Trà cống.
Năm bốn mươi tám, Thiên Đế ngự tuần, vén long bào hái trà, được ba lạng hai tiền mười một phân, đặc chế ra bánh trà này để tạ ơn trời đất! Ghi chép của trà Ức Triệu Phong Hào!
Nhìn thấy hai dòng chữ này, đáy lòng Hà Mã dấy lên sóng to gió lớn, kinh ngạc tột đỉnh!
Còn là trà do vua đích thân hái?!
Nếu loại trà Mạn Tùng hai trăm năm tuổi có thể bán ra với giá cao ngất trời lên tới hàng chục tỷ, thì giá trị của loại trà do vua đích thân xuống tay hái có thể không chỉ gấp hơn chục lần!
Nói cách khác, chiếc bánh trà này có giá hàng trăm tỷ!
Nhìn thấy sắc mặt của Hà Mã thay đổi hết lần này đến lần khác, sau cùng còn khóc…
Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả cụ bà đều giương mắt nhìn nhau với vẻ nghi ngờ.
Chu Oánh nhắc nhở: “Ông Hà, trà này là giả. Là hàng giả của một người họ hàng nghèo của nhà họ Chu chúng tôi tặng. Ông đừng có nhặt.”
Tiêu Chinh Vũ ở bên cạnh cũng vội vàng nói giúp vào: “Đúng vậy, ông Hà, người đó còn nói là bánh trà Mạn Tùng hai trăm năm tuổi. Đó không phải là chuyện viễn vong sao? Trên thế giới cũng không có nhiều trà bánh một trăm năm tuổi, huống chi là hai trăm năm tuổi?”
“Thì vậy. Cô cả còn nói có thể đổi được một chiếc máy bay trực thăng, đúng là điều hoàn toàn không thể.”
Một người khác cũng lên tiếng.
Hà Mã lắc đầu, ánh mắt kiên định nói: “Trà này không thể nào là giả!”