Ông Bố Cực Phẩm - Tề Tiên Cơ

Chương 7




CHƯƠNG 7: TÔI MUỐN KHIẾN ANH TA SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT!

xe tăng tàn phá vọt vào.

Những cánh cổng của những hộ gia đình nông thôn này giống như tờ giấy trực tiếp bị phá thủng.

xe tăng nghiền áp, lao tới trước mặt người đàn ông kia, ống đạn dường như muốn chống ở trước mặt người đàn ông.

Cái động đen nhánh kia giống như bất cứ lúc nào đều có thể có đạn bay ra, rất có sức răng đe.

“Đây…” Vẻ mặt người đàn ông biến đổi, sợ tới mức hồn phi phách tán, ngã trên mặt đất.

“Ai?”

Vài người đàn ông khác trong sân lớn bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác.

Nhưng mà, đợi đến khi bọn họ nhìn thấy xe tăng của điện Vô Song, trong nháy mắt đã bị dọa sợ tới mức rụt cổ.

Bọn họ chỉ là côn đồ bình thường, chỗ nào gặp qua xe tăng dữ tợn đáng sợ như vậy?

Ầm ầm ~~ Không đợi bọn họ kinh ngạc xong, lại một chiếc xe tăng đụng vỡ vách tường kèm theo khói bụi đất đá lao vào.

Sau khi vách tường vỡ vụng, tầm nhìn rộng rãi.

Trong sân lớn đồng tử của những người đàn ông kia co rút dữ dội, thấy được một cảnh khó quên trong suốt cuộc đời của bọn họ.

Ba mươi chiến xe tăng, đằng đằng sát khí, đem khu phức hợp nông thôn này bao vây, khí thế hào hùng.

Bên cạnh mỗi một chiếc xe tăng đều đứng một chiến sĩ thiết huyết đôi mắt lạnh lẽo như đao, khí phách khiếp người, sát khí ngút trời.

“Đây, đây là có chuyện gì vậy?” Những người đàn ông này bị dọa sợ đến mức muốn tiểu ra quần, sắc mặt tái nhợt.

Ba mươi chiếc xe tăng, trận thế này cũng quá lớn rồi phải không?

Đồng Đồng nháy mắt mấy cái, nhìn thấy Dương Mộc Thanh và Tề Thiên Cơ trên chiếc xe tăng đầu tiên, ánh mắt vui vẻ, lập tức kêu to: “Mẹ, con ở chỗ này!”

Dương Mộc Thanh thấy Đồng Đồng bị xích sắt khóa cổ, tim như bị đao cắt.

Cô xông tới ôm lấy Đồng Đồng khóc không thành tiếng: “Con gái đáng thương của mẹ ~”

Tề Thiên Cơ trừng mắt, con mắt cũng đỏ, hận muốn điên.

Anh nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm vào trong thịt, máu chảy đầm đìa.

Sau khi tận mắt chứng kiến thảm trạng của con gái, mắt anh rưng rưng, đôi mắt đỏ bừng.

Tề Thiên Cơ nhìn chằm chằm vào người đàn ông cầm dao găm kia, cả người giống như dã thú muốn chọn người mà cắn!

Anh liều mạng áp chế lửa giận trong lòng, không muốn giết người ở trước mặt con gái, bàn tay to vung lên: “Bắt lấy bọn họ!”

“Súc sinh, các người là đồ súc sinh!”

Huyền Vũ đi đến, cũng giận không thể kiềm nén, ra tay trước tiên, bắt lấy người đàn ông cầm dao ấn vào cây cột.

Một đám chiến sĩ thiết huyết tiến lên, giống như thiên binh thiên tướng, không cần tốn nhiều sức, lập tức đã đem tất cả những người đàn ông này bắt trói lại, đặt ở trên mặt đất.

Tề Thiên Cơ quay đầu, nhìn Đồng Đồng.

Đồng Đồng nhìn Tề Thiên Cơ, lập tức bị hoảng sợ, rụt rè trốn ở trong lòng Dương Mộc Thanh: “Mẹ, người này thật hung dữ, con sợ.”

Đôi mắt Tề Thiên Cơ lúc này đỏ hoe, sát khí đằng đằng, dọa cô bé sợ.

Dương Mộc Thanh lau nước mắt, run rẩy nói: “Đồng Đồng, đây, đây là ba của con, mau gọi ba đi.”

Đồng Đồng không kêu ngược lại càng thêm sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ nói ba là một anh hùng, nhưng mà, ánh mắt người này thật đáng sợ, Đồng Đồng sợ.”

Cơ thể Tề Thiên Cơ chấn động, lúc này mới ý thức được biểu cảm của mình không thích hợp.

Anh thu lại sát khí, ôn nhu nói: “Thanh, em mang Đồng Đồng đi bệnh viện trị liệu trước đi.”

Dứt lời, anh tiến lên chặt đứt xích sắt trên cổ Đồng Đồng.

Xích sắt thô ráp kia ở trong tay anh yếu ớt như tờ giấy.

Dương Mộc Thanh gật đầu, lập tức ôm Đồng Đồng rời khỏi.

“Tôi bảo vệ các người ~~” Huyền Vũ hộ tống mang Dương Mộc Thanh và Đồng Đồng rời đi.

Lúc Đồng Đồng ở trên xe, đột nhiên cô bé đối với bóng lưng của Tề Thiên Cơ nhẹ nhàng hô một tiếng: “Ba…”

Cơ thể Tề Thiên Cơ chấn động mãnh liệt, nước mắt đầy mặt.

Một chữ ngắn ngủn cũng đủ để cho anh mềm lòng không kiềm giữ được, thiếu chút nữa ôm đầu khóc rống.

Trong thế giới này, không có gì có thể so với chữ này làm anh xúc động và vui mừng hơn.

Nhìn thấy Tề Thiên Cơ sừng sững như núi khóc thành chó con, tất cả binh lính tại hiện trường đều ngơ ngác nhìn nhau.

Tung hoành bốn biển, chiến thần cho dù bị người đâm xuyên qua ngực cũng không rên một tiếng vậy mà sau khi nghe chữ này lại biểu hiện như thế.

Con người kiêng cường nhưng nhu tình!

Giờ phút này, hình ảnh Tề Thiên Cơ trong cảm nhận của bọn họ càng thêm to lớn.

Lúc này, Chu Tước một trong mười tám vị tướng bước tới hỏi: “Điện chủ, những người này xử lý như thế nào?”

Lúc này Tề Thiên Cơ mới tỉnh lại, anh vội vàng lau nước mắt, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng và sắc bén, nhìn chằm chằm những người đó, lạnh lùng nói: “Một đám súc sinh mà thôi, giết!”

Vẻ mặt Người đàn ông cầm dao găm biến đổi, lập tức liều mạng giãy dụa, hô lớn: “Mày, bọn mày là ai?

Tao cảnh cáo mày, tao, bọn tao chính là người nhà họ Tần, bọn mày nếu dám giết tao, nhà họ Tần chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn mày!”

Phập ~ Anh ta còn chưa nói xong, một cây dao găm giống như tia chớp xẹt qua, cắt vỡ cổ họng của anh ta.

Máu tuôn ra!

Người đàn ông bụm cổ của mình, vẻ mặt đau đớn ngã trên mặt đất, bị chết không thể nghi ngờ.

Một đầu của dao găm nằm trong tay Tề Thiên Cơ.

Giờ phút này, vẻ mặt Tề Thiên Cơ lạnh lùng, hai mắt lạnh như đao, sát khí ngập trời, giống như một tên ma thần.

Thấy một màn này, tất cả những người may mắn còn sống sót đều sợ tới mức hồn bay phách tán, vô cùng sợ hãi.

Ánh mắt Tề Thiên Cơ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những ngưười khác, lạnh lùng nói: “Ai bảo các người làm như vậy?”

Những người đàn ông này vô cùng sợ hãi, lập tức nói ra chân tướng là Tần Đông Quang bảo bọn họ giết Đồng Đồng.

Ánh mắt Tề Thiên Cơ lạnh hơn, nghiến răng nói: “Tần Đông Quang, mày muốn tự tìm cái chết!”

Những người đó còn muốn cầu xin tha thứ, nhưng mà không đợi bọn họ mở miệng, Tề Thiên Cơ đã hạ lệnh.

Chiến sĩ điện Vô Song tiến lên, vung vũ khí trong tay, trong nháy mắt đã kết liễu bọn họ.

Ánh mắt Chu Tước cũng lạnh lùng, sát khí đằng đằng nói: “Điện chủ, nhà họ Tần đối đãi với công chúa như thế, tội này đáng chết, mạt tướng chờ lệnh, diệt cả nhà anh ta!”

Tề Thiên Cơ nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Giết chết Tần Đông Quang vậy thì quá tiện nghi cho anh ta, báo thù, phải tàn nhẫn!”

“Tôi muốn anh ta sống không bằng chết, tôi muốn tất cả người nhà họ Tần sống không bằng chết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.