CHƯƠNG 64: LÒNG HƯ VINH
“Rốt cuộc là ai ác độc như vậy, nhất định phải dồn nhà họ Tần vào chỗ chết sao?” Tần Dương nhíu mày, trăm mối không có cách giải.
Ông ta không thể đoán ra người đối phó với mình trong bóng tối.
Người đứng sau đối phó với nhà họ Tần vô cùng bí ẩn và quyền lực, làm ông ta tuyệt vọng.
Tần Dương rút vô số điếu thuốc, sầu đến nỗi tóc gần như bạc trắng, vẫn không tìm ra cách giải quyết.
Trong lúc đang suy tư, tiếng kêu đau đớn của con trai Tần Đông Quang lại vang lên bên tai ông ta.
“Đáng chết!”
Tần Dương nghiến răng nghiến lợi, sau làn khói bốc lên là một khuôn mặt dữ tợn.
… Bên này, Tề Thiên Cơ dẫn người nhà đến cửa hàng, một chiếc Rolls-Royce Phantom có giá trị hơn chục tỷ đồng đỗ trước cổng.
Mã Đằng chờ ở trong xe, một mực không rời đi.
Thấy Tề Thiên Cơ, ông ta cuống quýt xuống xe, cung kính đưa chìa khóa xe rồi nói: “Điện… À không Tiểu Tề, đây là xe của tôi, cậu cứ làm quen trước đi.”
“Còn chiếc xe kia, tôi sẽ lái về giúp cậu.”
“Cảm ơn Mã tổng.” Tề Thiên Cơ cũng không khách khí với Mã Đằng, trao đổi chìa khóa xe rồi chui vào ghế lái.
Đám người Dương Mộc Thanh liên tục cảm ơn Mã Đằng, rồi cũng chui vào theo.
“Mã tổng, hẹn gặp lại.”
Tề Thiên Cơ khởi động ô tô, đi thẳng về nhà.
Ghế ngồi bằng da thật, kính chống đạn và các thiết kế hiện đại, làm cho người lần đầu tiên được ngồi vào Rolls-Royce như Chu Tuệ và Dương Tây bị hoa mắt.
Nhất là bên ngoài xe, có không ít ánh mắt hâm mộ đặt lên thân xe, càng làm cho Chu Tuệ và Dương Tây đắc ý, cảm thấy thân phận của mình đã hơn người ta một bậc.
Chu Tuệ sờ vào tay vịn bằng da thật, cảm thán nói: “Nếu chúng ta có thể có một chiếc xe này thì tốt biết bao?”
Tề Thiên Cơ tự tin nói: “Mẹ, nếu mẹ thích, thì đây chính là xe của chúng ta.”
Dương Mộc Thanh chau mày, “Ông xã, Mã tổng đưa xe cho anh vì ông ấy tin tưởng anh, anh nhớ đừng sử dụng xe vì mục đích cá nhân đó!”
Dương Tây cũng khuyên nhủ: “Tập trung lái xe đi Cơ! Xe hơn chục tỷ đấy, sơ ý làm trầy xước một chút, sơn lại cũng phải mấy trăm triệu đó?”
Tề Thiên Cơ bất đắc dĩ mỉm cười.
Chỉ là một chiếc Rolls-Royce mà thôi, chi phí của nó ngay cả số lẻ của một chiếc xe tăng hạng nặng của anh cũng không bằng.
Mấy chiếc xe tăng hạng nặng đều bị anh lấy ra lái chơi, trong trận đại chiến, không biết đã bị hỏng bao nhiêu chiếc.
Rolls-Royce quay lại nhà thuê gần đó, sau khi đậu xe xong, cả nhà đi ra, nghênh đón ánh mắt hâm mộ của mọi người, đi vào phòng thuê.
Trên đường đi, Chu Tuệ ngẩng đầu ưỡn ngực, dương dương tự đắc.
Sau khi về đến nhà, Chu Tuệ càng kích động hơn, nói với Dương Tây: “Ông xã, ông thấy không? Những người kia nhìn chúng ta bằng ánh mắt khác hẳn trước kia, cảm giác có tiền thật tuyệt!”
Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên bà ta được người khác dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mình, làm cho lòng hư vinh của bà ta tăng lên.
“Cơ này, cậu thương lượng với Mã tổng chút đi, ngày mai chúng ta có thể lái chiếc xe này tiếp không?”
Chu Tuệ kích động hỏi.
Nếu như có thể lái chiếc Rolls-Royce đi tham gia bữa tiệc của nhà họ Chu, bà ta cam đoan mình sẽ có được danh tiếng, chiếm lấy vị trí đầu.
“Để con gọi điện thoại hỏi Mã tổng.” Tề Thiên Cơ gật đầu.
Chu Tuệ vội vàng thúc giục Tề Thiên Cơ hỏi nhanh lên.
Tề Thiên Cơ gật đầu, lập tức gọi điện thoại cho Mã Đằng.
Mã Đằng nào dám không đồng ý?
Tề Thiên Cơ cúp điện thoại, quay đầu nói với Chu Tuệ: “Được rồi, Mã tổng đã đồng ý.”
“Lần này cậu làm rất tốt.” Chu Tuệ khích lệ nói.
Nghĩ đến ngày mai mình được mặc bộ quần áo đắt tiền, ngồi chiếc xe sang trọng đến tham gia cuộc tụ họp hằng năm, bà ta hưng phấn muốn điên.
“Mẹ, sao bà nhất định phải ngồi chiếc xe này vậy?” Đồng Đồng không hiểu hỏi.
Dương Mộc Thanh xoa đầu của cô bé, cười nói: “Chờ đến khi lớn lên con sẽ hiểu.”
Đồng Đồng bĩu môi, đôi mắt to tràn ngập vẻ khó hiểu.
Ngày hôm sau, cả nhà mặc những trang phục lộng lẫy.
Tề Thiên Cơ lái Rolls-Royce đi thẳng đến biệt thự nhà họ Chu.
Trên đường, Chu Oánh chị họ của Chu Tuệ gọi điện thoại tới, thúc giục nói: “Chu Tuệ, sao nhà em còn chưa tới? Tất cả mọi người đang chờ em đấy, em thật uy phong đấy.”
“Gấp cái gì chứ? Một lúc lâu nữa mới bắt đầu cuộc tụ họp hằng năm mà.”
Chu Tuệ tức giận trả lời, cúp điện thoại, sửa sang đầu tóc, “Muốn cười nhạo tôi ư, chị cứ chờ xem, lần này tôi nhất định sẽ sáng đến làm mù cặp mắt chị!”
Bà ta không chờ kịp nữa, chỉ muốn làm náo loạn cuộc tụ họp hằng năm.