CHƯƠNG 48: MỘT NGƯỜI HỦY DIỆT CẢ ĐỘI QUÂN
Tất Thắng nhìn ra chiến trường phía xa. Ánh mắt cuồng nhiệt.
Tất Thắng cũng từng hy vọng trở thành sự tồn tại mạnh mẽ giống như Trần Diễn. Đáng tiếc tư chất có hạn không thể làm đến như này.
Tất Thắng đè nén lại sự buồn bã trong lòng, trầm giọng nói: “Tiếp tục xem đi. anh Diễn chỉ vừa mới ra đòn thôi.”
Theo lời nói vừa dứt của Tất Thắng, trận đấu bên đó đánh tới mức kịch liệt.
Đoàn tàu chiến bên đó bắt đầu nổ súng bắn, bùng nổ đến mức sóng ở vùng viển đó điên cuồng bắn tung tóe đến mấy chục thước, giống như sóng to gió lớn.
Trần Diễn giống như một người cá qua lại như con thoi giữa biển cả rộng lớn, tốc độ nhanh như tia chớp né tránh pháo đạn.
Anh dựa vào hai quả đấm thép không ngừng tấn công vào mấy tàu chiến đó.
Đoàng đoàng đoàng!
Một con thuyền chiến lại một con thuyền chiến bị đánh gãy làm đôi.
Không tới 10 phút, hơn hai mươi đoàn tàu chiến của quân địch đều bị hủy diệt.
“Không, không phải chứ? Tất cả đều chết hết sao?”
Toàn bộ thân tín của Tất Thắng đều sợ ngây người, khiếp sợ đến mức da đầu ngứa ran.
Tất Thắng cười khổ nói: “Các cậu đã biết vì sao tôi thà từ chức cũng muốn quay về điện Vô Song chưa?”
Mấy kẻ thân tín đó đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy nhục nhã không chịu nổi.
Biển giận sóng cuồng, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt!
Thân tín của Tất Thắng nhìn đoàn tàu chiến sụp đổ tan thành, tâm trạng giống như sóng biển cuộn trào, mãi mà không thể bình tĩnh lại được.
Trong quá trình mọi người đang chấn động, Trần Diễn nhảy ra ngoài khơi, rẽ sóng quay về.
Ánh mắt anh lạnh lùng nghiêm nghị, sát khí ngút trời, tốc độ còn nhanh hơn cả người cá.
“Ào” một tiếng. Anh mang theo bọt nước đầy người nhảy lên boong tàu.
Mang theo uy thế hủy diệt đoàn tàu chiến được trang bị đầy đủ. Giờ này khắc này, anh vô cùng uy phong, tràn đấy khí thế.
Một tên cấp dưới lập tức tiến lên đưa khăn mặt qua.
“Chúc mừng tướng quân giành được thắng lợi quay về. Tướng quân vạn thắng!”
Những thủ hạ khác đều nhao nhao tiến lên trước, đồng loạt hô to, chúc mừng cho Trần Diễn.
Trần Diễn gật đầu, đón lấy khăn mặt lau đi nước biển trên người rồi nhàn nhạt dặn dò: “Quay về lâu như vậy rồi, lâu lắm chưa chiến đấu rồi. Hôm nay cũng xem như là thư giãn gân cốt. Quay thuyền về điểm xuất phát đi. Quay về bên cạnh điện chủ đi.”
Giọng điệu bình tĩnh để lộ ra sự tự tin vô tận.
Hủy diệt một đoàn tàu chiến lại giống như đi tản bộ sau bữa cơm, giống như làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể đến.
“Trần tướng quân có lệnh. Quay thuyền về điểm xuất phát!” Có người truyền đến mệnh lệnh của anh.
Tất Thắng tiến lên trước, kính cẩn lễ phép, ánh mắt điên cuồng: “anh Diễn uy vũ. Trong lúc phất tay đã hủy diệt được đoàn tàu chiến của quân địch. Uy chấn thiên hạ! Lợi hại, lợi hại!”
Thân tín dưới trướng của Tất Thắng cũng nhao nhao mở miệng. Vẻ mặt xấu hổ, ánh mắt ngưỡng mộ lại tôn thờ nhìn Trần Diễn giống như nhìn một pho tượng chiến thần.
“Xin lỗi Trần tướng quân. Là chúng tôi đã trách oan ngài rồi.”
“Chúng tôi là ếch ngồi đáy giếng, hy vọng Trần tướng quân tha thứ.”
Tất cả những lời chúc mừng đều phát ra từ tận đáy lòng.
Đối mặt với đủ loại ánh mắt tôn thờ, cuồng nhiệt, Trần Diễn chỉ thản nhiên nói: “Những gì tôi học được đều là do điện chủ truyền thụ lại. So với điện chủ tôi vẫn còn cách xa vạn dặm.”
Thủ hạ của Tất Thắng lại lần nữa trừng to mắt lên, kinh hãi đến mức gần như ngạt thở.
Trần Diễn đã lợi hại tới như vậy rồi thì Tề Thiên Cơ thân là đại ca của Trần Diễn còn lợi hại tới mức nào nữa đây?
Phất tay hủy diệt một đất nước?
Nhấc chân san bằng một chiến khu?
Khoảnh khắc này, cuối cùng thì đám người thân tín dưới trướng Tất Thắng đã hiểu vì sao Tất Thắng thà từ chức tướng quân cũng phải đi theo điện chủ điện Vô Song.
Trong tiếng bàn tán sôi nổi của mọi người, tàu bọc thép quay đầu trở về.
Chiến sự trên biển tạm xong.
Bên này, bên ngoài căn phòng cho thuê hoàn toàn an tĩnh trở lại.
Mối nguy của nhà họ Dương tạm thời được loại bỏ.
Dương Mộc Thanh vẫn hơi cau mày lại. Mặt mày ủ rũ, cảm giác áp lực lớn như núi đè. Cơm nước không ngon.
Mặc dù đã trả lại tiền cho nhà họ Dương và nhà họ Tần rồi nhưng quay mặt lại thì lại nợ tiền của Mã Đằng.
90 tỷ. Đó đâu phải là con số nhỏ đâu!
Nợ Mã Đằng nhiều tiền như vậy, cô cảm thấy rất áp lực.
Lúc này, điện thoại của Chu Tuệ đột nhiên kêu lên.
Nhìn thấy cuộc gọi đến, Chu Tuệ cau mày, lưỡng lự rất lâu rồi mới không tự nhiên mà nghe máy: “Alo, chị họ?”
“Em họ à! Đừng quên cuộc họp thường niên của gia tộc vào ngày mai. Mọi người đều đi. Nhà các em cũng đừng quên đấy! Lần này đến nhớ mang quà tốt đến cho các bậc trưởng bối đấy.”
Giọng nói quái gở vang lên. Giọng điệu chỉ tay năm ngón, tràn ngập sự nhục nhã.
Mặt Chu Tuệ đỏ ửng lên, nắm chặt nắm đấm lại.