CHƯƠNG 40: SỰ XUẤT HIỆN CỦA TẤT THẮNG
“Mẹ, mẹ nói gì thì nói, sau lại đánh anh ấy?” Dương Mộc Thanh nặng nề nói.
Cô nhìn dấu tay trên khuôn mặt Tề Thiên Cơ mà đau lòng không thôi.
“Chẳng lẽ mẹ đánh nhầm sao? Nếu như ban đầu nó cầu xin tha thứ thì tốt rồi, giờ mọi chuyện thành ra thế này. Hôm nay nhiều người đến bao vây chúng ta như vậy, làm sao mà giải quyết được đây?” Chu Tuệ tức giận nói.
Dương Tây thở dài: “Cơ, hay là ba đi xử lý thử xem, chuyện này, cậu không đối phó được.”
Bên ngoài có quá nhiều người, lại hung tợn như vậy, ông ta vừa nhìn thấy đã nhũn cả người, căn bản không dám bước chân ra khỏi cửa.
“Được rồi, con lập tức ra xử lý.” Tề Thiên Cơ gật đầu, không giải thích gì thêm.
Xoay người, bước ra bên ngoài.
Anh lấy điện thoại di động ra, định gọi điện cho Trần Hữu đến giải quyết chuyện vặt vãnh này.
Đối với anh mà nói, loại chuyện này cũng chỉ là chút chuyện nhỏ.
Đám côn đồ tép riu này không cần anh phải đích thân ra tay, anh chỉ cần gọi điện thoại cho Trần Hữu, minh chủ võ lâm của thành phố Quang Châu, một câu nói của anh ta là đủ giải quyết mọi chuyện.
Bùm bùm bùm ~~ Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng nổ!
Vô số xe tăng bọc thép và một đội quân sát khí đằng đằng, cùng súng thật đạn thật, hùng hổ tiến tới.
Đại tướng Tất Thắng mang theo cả quân đội đến, khí thế ngút trời.
Tề Thiên Cơ cau mày, mở cửa đi ra, từ ban công quan sát được cảnh này.
Dương Tây đang nấp trong nhà, nhìn thấy một màn này thì lập tức rụt cổ lại, sắc mặt tái mét, run rẩy nói: “Cơ ơi, mau tìm cái nhà giàu có họ Mã đến giúp đi, chuyện này, chuyện này giờ thành chuyện lớn rồi.”
Đám côn đồ kia đến đây cũng chẳng làm được gì, dù cho có huyên náo một chút nhưng sẽ không có chuyện lớn gì xảy ra.
Nhưng mà, giờ đây trước mặt đều là xe tăng bọc thép!
Đây hẳn là dấu hiệu cho thấy sẽ có sự xuất hiện của một nhân vật lớn, nếu người này cũng nhắm vào họ, thì gia đình họ coi như xong đời.
Dương Mộc Thanh nhìn thấy rất nhiều xe tăng bọc thép và binh lính dưới lầu, ánh mắt ngưng trọng lại, lo sợ nói: “Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?”
Mồ hôi lạnh rơi lã chã trên trán Chu Tuệ: “Chuyện này, giờ phải làm sao? Chúng ta chết chắc rồi, Tề Thiên Cơ, đều là do tên khốn khiếp nhà anh, anh hại chết cả nhà chúng tôi rồi.”
Đồng Đồng nhìn thấy nhiều bính sĩ như vậy thì đôi mắt to tròn, xinh đẹp cũng lộ ra vẻ sợ hãi, bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay Tề Thiên Cơ: “Ba ơi, bọn họ đến đây bắt chúng ta sao?”
Tề Thiên Cơ ôm Đồng Đồng vào lòng, cười nói: “Dĩ nhiên không phải rồi, mấy chú bộ đội đến bắt kẻ xấu, chúng ta đâu phải kẻ xấu, đúng không nào?”
Anh an ủi như vậy, nhưng thật ra ngoại trừ anh, thì trái tim của những người trong nhà đang trẻo lửng giữa tầng không.
Dưới lầu, Tất Thắng bước ra ngoài.
Thấy một nhóm côn đồ đang tụ tập ở lối vào nhà điện chủ, vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi.
Một giây tiếp theo, anh ta nổi giận đùng đùng.
Nhất là khi thấy có người dám ném gạch vào nhà điện chủ, anh ta lại càng tức giận, lập tức muốn phanh thây xẻ thịt đám côn đồ này.
Tròng mắt của Tất Thắng ánh lên tia u ám, nhìn chằm chằm vào đám côn đồ, mặt đằng đằng sát khí.
Mấy tên tép riu này hẳn không thể làm điện chủ bị thương được, nhưng có thể làm hại đến người nhà điện chủ, Tất Thắng tự cảm thấy bản thân đã không làm tròn trách nhiệm!
Nghĩ đến đây, ánh mắt lại càng lạnh lẽo, sát khí càng nặng hơn trước, vẻ mặt thâm trầm gần như có thể nhỏ ra nước.
Người nhà họ Dương đứng một bên, thấy Tất Thắng đến, vẻ mặt trở nên vui mừng khôn xiết, kích động đến mức tay nắm chặt thành quả đấm, phấn khởi không thôi.
“Đó thật sự là đại tướng Tất Thắng sao?!”
“Nhà họ Tần quả nhiên ngạo mạn, nhân vật lớn như đại tướng Tất Thắng cũng mời đến được!”
“Tề Thiên Cơ, tên khốn này chết chắc rồi! Nếu không phải do tên này làm hỏng sự tình, chúng ta và nhà họ Tần đã tổ chức đám hỏi rồi!”
“Nhắc tới chuyện lúc trước, Tất Thắng, cái người này, sẽ không phải là Tề Thiên Cơ tìm người giả dạng lần nữa đấy chứ?!”
“Chắc chắn không phải! Tần Dương đã tự mình nói, sao có thể là giả được chứ?”
“Chắc chắn là hàng thật, trên vai người này còn đeo quân hàm cấp tướng quân, không sai được!”
Sau khi quân của Tất Thắng đến nơi, Dương Minh và những người khác vội vàng chạy tới chào hỏi, vô cùng cung kính.
Tất Thắng nghe xong những gì bọn chúng nói thì ánh mắt càng lạnh lẽo, gằn từng chữ: “Vậy là các người là do nhà họ Tần phái tới hả?”
Dương Minh vội vàng gật đầu, quỳ xuống đất van xin: “Đại tướng Tất, lần này ông nhất định phải làm chủ cho chúng tôi!”