Ông Bố Cực Phẩm - Tề Tiên Cơ

Chương 34




CHƯƠNG 34: CẤM CHẶN NHÀ HỌ DƯƠNG

Dương Minh nhìn Mã Đằng, ánh mắt kinh ngạc, giọng nói run rẩy: “Ông, ông là Mã Đằng?”

Mã Đằng, người giàu nhất tỉnh Lĩnh Nam, có quyền lực trên toàn thế giới!

Nhân vật như vậy, ngay cả nhà họ Tần cũng phải đối đãi cẩn thận, không dám tùy tiện đắc tội.

Nhà họ Dương thậm chí không có tư cách gặp được Mã Đằng.

Hôm nay, Mã Đằng lại xuất hiện trong căn nhà thuê giá rẻ của Dương Mộc Thanh, cảnh tượng kinh ngạc như vậy, tất cả mọi người, bao gồm cả Dương Minh đều ngơ ngác không dám tin vào mắt mình.

“Tôi chính là Mã Đằng. Người mới vừa nói nghi ngờ tiền của tôi không rõ nguồn gốc, là anh đúng không?”

Mã Đằng nhìn chằm chằm vào Dương Minh.

“Không, không phải.” Dương Minh run sợ, cúi đầu khom lưng, không dám phản bác.

Khí thế của Mã Đằng quá đáng sợ, khiến tất cả bọn họ đều cảm thấy áp lực mạnh mẽ.

Ngay sau đó, một tia sáng lóe lên trong tâm trí Dương Minh.

Ông ta nghĩ đến chuyện Tề Thiên Cơ thích tìm người diễn kịch, giả làm Tất Thắng để làm kinh hãi nhà họ Tần.

“Chẳng lẽ lần này Mã Đằng cũng là Tề Thiên Cơ tìm người đóng giả?”

“Đúng vậy, rất có thể là tìm người đóng giả. Mã Đằng là người giàu nhất Lĩnh Nam, sao có thể tới căn nhà cho thuê lụp xụp như vậy?”

Dương Minh nghĩ đến đây thì lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo trước đó.

Ông ta đứng thẳng lưng, nhìn Mã Đằng khinh thường: “Diễn quả thực rất giống, nhưng tôi đã nhìn thấu kế sách của các người! Cùng một trò lừa bịp không thể khiến tôi bị lừa lần hai.”

“Lần này lại là diễn kịch?”

“Có vẻ là như vậy. Hai kẻ vô dụng Tề Thiên Cơ và Dương Mộc Thanh làm sao có thể quen biết được người giàu nhất là Mã Đằng ngồi tít trên cao?”

“Haha, diễn kịch diễn đến phát ghiền!”

Những người còn lại của nhà họ Dương đều bật cười ha hả, đầy vẻ châm chọc.

“Các người đang giễu cợt tôi sao?” Ánh mắt Mã Đằng lạnh lùng.

Trước mặt Điện chủ, bị một đám bò sát coi thường, khiến ông ta tức giận.

“Đúng vậy, tôi giễu cợt ông đó, ông thật sự coi mình là người giàu có nhất sao? Chín mươi tỷ này chắc cũng là đạo cụ các người diễn trò, lấy giả đánh tráo thành thật?” Dương Minh cười ha hả, hết sức châm chọc.

“Đạo cụ?” Sắc mặt Chu Tuệ thay đổi, vội vàng cầm số tiền kia lên xem.

Ánh mắt Mã Đằng càng lạnh hơn, đám người này lại dám ngang ngược phách lối như vậy, quả thực muốn chết!

Ông ta lập tức lấy điện thoại ra, bấm số gọi: “Thông báo xuống, bắt đầu từ bây giờ, ngừng mọi sự hợp tác với nhà họ Dương ở Quang Châu và dùng toàn bộ khả năng để cấm chặn nhà họ Dương!”

“Rõ, tôi đi lo liệu ngay!” Giọng thư ký truyền đến qua điện thoại.

Dương Minh, Dương Quán và đám người nhà họ Dương thấy vậy, nhất thời cười phá lên.

Ánh mắt Dương Minh lạnh lẽo, nhìn Tề Thiên Cơ giống như đang nhìn thằng hề, giễu cợt: “Tề Thiên Cơ, mày không đi làm đạo diễn thì thật là đáng tiếc! Diễn viên gọi đến, ai nấy đều diễn rất giống!”

Ông ta lại nhìn về phía Mã Đằng, lạnh lùng nói: “Ông bạn này, kỹ năng diễn xuất của ông rất tốt. Vừa rồi suýt chút nữa đã dọa được tôi. Mặt nạ da người này của ông cũng không tệ, mua ở đâu ra đấy?”

“Còn muốn ngừng hợp tác với tôi. Có phải ông thật sự cho rằng mình là Mã Đằng? Còn muốn cấm chặn nhà họ Dương chúng tôi, thật là không biết tự lượng sức mình. Nhà họ Dương chúng tôi được nhà họ Tần chống lưng, ông làm sao cấm chặn được?”

“Đừng diễn nữa, nào nào nào, để tôi xem da mặt này của ông trông như thế nào.”

Khi nói, ông ta còn muốn xé da mặt của Mã Đằng.

Vẻ mặt Mã Đằng càng lạnh lùng hơn: “Ông đang muốn tìm cái chết!”

“Còn ở trước mặt ông đây giả bộ đúng không? Ra mặt giúp Tề Thiên Cơ và Dương Mộc Thanh, hôm nay ông đây sẽ lột lớp da của ông xuống!” Vẻ mặt Dương Minh u ám.

Nhìn thấy ông ta phách lối như vậy, Tề Thiên Cơ bất lực lắc đầu.

Những người ếch ngồi đáy giếng này, thật sự coi trời bằng vung, lần này là sắp chết đến nơi rồi.

Lời nói vừa dứt, điện thoại của Dương Minh reo lên điên cuồng.

Tất cả các loại tiếng cười nhạo đột nhiên đều im lặng.

Nhìn vẻ mặt lạnh như băng sương của Mã Đằng, Dương Minh cười giễu cợt: “Lát nữa lại tìm ông tính sổ.”

Dứt lời, ông ta tiếp nhận cuộc gọi: “Tôi đang bận, có chuyện gì mà gấp gáp vậy?”

“Ông chủ, chuyện lớn không xong rồi. Tập đoàn Mã thị vừa mới cắt đứt mọi sự qua lại với chúng ta; hoạt động kinh doanh cho vay của ngân hàng cũng đều bị dừng lại; tài khoản công ty của dòng họ chúng ta cũng bị đóng băng.”

Từ trong điện thoại truyền đến một giọng nói lo lắng và hốt hoảng: “Nhà, nhà họ Dương chúng ta… phá sản rồi!”

“Lạch cạch.”

Điện thoại của Dương Minh rơi xuống đất, ông ta đờ người ra…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.