Ông Bố Cực Phẩm - Tề Tiên Cơ

Chương 33




CHƯƠNG 33: TÔI BẮT CÁC NGƯỜI GÁNH CHỊU HẬU QUẢ!

Dương Tây bị bọn họ nhìn chằm chằm, vẻ mặt hèn nhát, nhất thời không dám nói lời nào.

Dương Mộc Thanh sa sầm nét mặt: “Bác cả, bác có ý gì đây?”

Vẻ mặt Dương Minh kiêu ngạo, lạnh lùng ngạo nghễ: “Thiếu nợ trả tiền là đạo lý hiển nhiên! Hoặc là mày lập tức trả tiền, hoặc là tái hôn với cậu Tần, không có lựa chọn nào khác!”

Dương Quán đứng bên cạnh cũng phụ họa theo: “Cháu gái, chúng ta cũng vì tốt cho cháu. Đi theo kẻ vô dụng Tề Thiên Cơ, sống trong căn nhà rách nát như vậy. Nào có như đi theo cậu Tần, có cuộc sống giàu sang, ăn uống thoải mái?”

Những người khác trong nhà họ Dương cũng sôi nổi lên tiếng: “Chị hai, chỉ cần chị đồng ý gả cho Tần Đông Quang, nhà họ Dương chúng ta sẽ có thể kết liên minh với nhà họ Tần!”

“Dương Mộc Thanh, cứ phải hại nhà họ Dương đến sụp đổ cô mới thỏa mãn có phải không?”

“Cậu Tần nói rồi, chỉ cần cô chủ động rời khỏi Tề Thiên Cơ và tái hôn với cậu ấy thì sẽ không phải bồi thường số tiền này nữa! Bằng không, cho dù hôm nay có trói đi, cũng phải trói cô đến nhà họ Tần, lột trần rồi ném lên giường của cậu Tần!”

Phách lối!

Hống hách!

Hoàn toàn không coi gia đình Dương Tây là người thân.

Dương Mộc Thanh, Dương Tây và Chu Tuệ nghiến răng, giận không kiềm được.

Nhưng đối mặt với đám người Dương Minh, Chu Tuệ giận mà không dám nói gì.

Chín mươi tỷ tiền mặt, cực kỳ bắt mắt.

Đám người Dương Minh và Dương Quán thấy vậy, nhất thời trố mắt nhìn nhau.

Điều này sao có thể?

Gia đình Dương Mộc Thanh thực sự có thể lấy ra chín mươi tỷ? Còn là tiền mặt?

Nếu đã có tiền, há chẳng phải không thể tiếp tục ép được Dương Mộc Thanh gả cho Tần Đông Quang sao?

Sắc mặt Dương Minh u ám, dường như sắp nặn ra nước mắt.

Rõ ràng là nhà họ Tần đã khóa sổ toàn bộ tài sản của họ. Hơn nữa, còn đánh tiếng không để cho bất kỳ người nào giúp đỡ đám người Dương Mộc Thanh. Họ còn đuổi Dương Tây và Dương Mộc Thanh ra khỏi chức vụ trong nhà họ Dương. Đám người Dương Mộc Thanh lấy đâu ra tiền?

Nhìn thấy đám người Dương Minh, sắc mặt của u ám, vẻ mặt ngạc nhiên và bất ngờ.

Dương Mộc Thanh chỉ cảm thấy sảng khoái trong lòng, cô lạnh lùng nói: “Bác cả, chỗ này là chín mươi tỷ, bây giờ trả lại cho bác!”

“Từ nay về sau, nhà họ Dương của bác là họ Dương của bác, còn nhà họ Dương của tôi là nhà họ Dương của tôi. Hai nhà chúng ta không liên quan gì đến nhau. Cầm lấy tiền và lập tức rời khỏi nhà tôi ngay lập tức!”

Tề Thiên Cơ càng thẳng thắn hơn, đi tới cửa và mở cửa, lạnh lùng nói: “Cút!”

Ánh mắt Dương Minh lóe lên, lạnh lùng nói: “Haha, chín mươi tỷ, cũng khá giàu đấy. Số tiền này của các người không biết từ đâu ra, đợi cảnh sát đến điều tra rõ rồi hẵng nói.”

Nói xong, Dương Minh lập tức lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi cảnh sát.

“Ý của ông là gì?” Ánh mắt của Tề Thiên Cơ tối sầm lại.

“Số tiền này của các người không phải trộm về cũng là cướp được. Hôm nay tôi phải bắt các người gánh chịu hậu quả.” Dương Minh cười lạnh lùng.

Đúng lúc này, Mã Đằng trở lại.

Ông ta đẩy cửa bước vào, lạnh lùng nói: “Không rõ nguồn gốc? Số tiền này là tôi cho họ mượn? Thế nào là nguồn gốc không rõ? Nếu hôm nay các người không nói được nguyên do này, tôi sẽ khiến các người gánh chịu hậu quả!”

Nhìn thấy Mã Đằng, con ngươi của đám người nhà họ Dương co rút kịch liệt, vẻ mặt kinh hãi, gần như sợ đến hồn vía lên mây.

Mã Đằng?

Làm sao một nhân vật lớn như vậy lại xuất hiện trong căn nhà thuê đơn sơ của Dương Mộc Thanh như vậy?

Điều này sao có thể?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.