Ông Bố Cực Phẩm - Tề Tiên Cơ

Chương 32




CHƯƠNG 32: BÁNH TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG?

Dương Mộc Thanh ở nhà họ Dương là làm một văn thư nho nhỏ.

Bây giờ Mã Đằng bỗng nhiên để cô đi làm một người quản lý, đãi ngộ như vậy trực tiếp khiến cô mơ hồ.

Mã Đằng nhiệt tình nói: ” Cô Dương, cô đến làm chỗ của chúng tôi còn có thể ở cùng một chỗ với chồng của cô nữa, chẳng phải đẹp cả đôi đường sao?

Dương Mộc Thanh hồi phục lại tinh thần, vội vàng đồng ý: “Mã Tổng, tôi đương nhiên bằng lòng! Khi nào thì tôi có thể đi làm được? Lương một năm bao nhiêu?”

Khi nói chuyện, cô kích động tới mức sắc mặt ửng hồng, chân tay luống cuống.

Ngài Mã tỷ phú chủ động tung cành ô-liu với cô!

Điều này khiến cô cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.

Không đợi cô hồi phục lại tâm tình, lời nói kế tiếp của Mã Đằng càng khiến cô hoài nghi nhân sinh!

“Cô Dương, nếu như cô bằng lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể đến chỗ chúng tôi đi làm, lương một năm mười lăm tỉ được không?” Mã Đằng nói.

“Mười, mười lăm tỉ?” Dương Mộc Thanh hít một hơi khí lạnh.

Dương Tây, Chu Tuệ lại trừng lớn ánh mắt.

Đãi ngộ này không khỏi cũng quá tốt rồi?

“Cô cảm thấy điều kiện thế nào?” Mã Đằng nói.

“Khụ khụ…” Tề Thiên Cơ ho khan.

Mười lăm tỉ? Sao không để ba mươi tỉ luôn đi?

Rõ ràng như vậy, không sợ bị lộ hay sao?

Ánh mắt Mã Đằng sáng lên, trả lại cho Tề Thiên Cơ ánh mắt đã hiểu.

Ông ta ngay lập tức sửa miệng: “Mười lăm tỉ là lương một năm của quản lý bình thường bên chúng tôi, hoàn toàn không xứng đáng với năng lực của cô Dương, tôi quyết định cho cô lương một năm ba mươi tỉ, tiền thưởng trợ cấp được tính riêng!”

Dương Mộc Thanh như bị điện giật, khiếp sợ tại chỗ!

Ba mươi tỉ?

Cô hưng phấn đến mức mặt đỏ lên, cả người run rẩy.

Chu Tuệ trong nháy mắt nước mắt tràn mi: “Lương một năm ba mươi tỉ, chẳng phải chỉ cần ba năm là có thể trả nợ cho nhà họ Tần sao? Con gái, nhà họ Dương chúng ta được cứu rồi!”

Dương Tây cũng kích động đến mức rơi nước mắt: “Mau cảm ơn Mã Tổng đi.”

“Cảm ơn Mã Tổng.”

Dương Mộc Thanh cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng bắt tay với Mã Đằng, dè dặt nói: “Mã Tổng, ngài, ngài sẽ không có điều kiện gì chứ?”

Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí.

Lúc trước vì để chữa bệnh cho Đồng Đồng, cô ép dạ cầu toàn không tiếc gã cho Tần Đông Quang, bây giờ Mã Đằng bỗng nhiên cho cô nhiều tiền như vậy, chức vị cao như vậy, khiến cho cô cảm thấy Mã Đằng cũng có điều kiện.

“Không có điều kiện gì nha, cô Dương đến công ty tôi đó là vinh hạnh của tôi.” Mã Đằng vội vàng nói.

“Không có điều kiện?” Ánh mắt Dương Mộc Thanh sửng sốt, cảm thấy mừng như điên.

Đây thật sự là chiếc bánh rơi từ trên trời xuống sao?

Tề Thiên Cơ không nói gì, nghĩ thầm: nếu như để Mã Đằng ở lại, không biết còn có thể làm ra cái gì nữa.

Anh vội vàng mở miệng nói: “Mã Tổng, thời gian cũng không còn sớm nữa, không thì ở lại ăn cơm trưa đi?”

Dương Mộc Thanh cũng nhiệt tình nói: “Đúng vậy, Mã Tổng, ngài hiếm khi đến đây, ăn cơm rồi lại đi! Ngài cũng đã giúp chúng tôi nhiều như vậy, chúng tôi cũng phải cảm ơn ngài cho tốt.”

Mã Đằng biết điện chủ bắt đầu đuổi người, vội vàng đứng dậy chào tạm biệt, không dám quấy rầy niềm vui quây quần của điện chủ và người nhà.

Cả nhà Dương Mộc Thanh ngàn ân vạn tạ, đích thân đưa Mã Đằng xuống lầu.

Về đến nhà, Dương Tây vui vẻ rạo rực nhìn Tề Thiên Cơ, khen ngợi nói: “Cơ vẫn là có tiền đồ, có thể leo lên ngài Mã tỷ phú của Quang Châu, đáng giá khen ngợi.”

Dương Mộc Thanh cũng dịu dàng tiến lên nắm lấy tay của Tề Thiên Cơ, biết ơn nói: “Cơ, cám ơn anh, nếu không vì anh thì cơ bản em sẽ không có cơ hội kiếm được việc làm như vậy.”

Đồng Đồng cũng lôi kéo tay của Tề Thiên Cơ, cười nói: “Ba, ba thật là giỏi.”

Sắc mặt Chu Tuệ cũng có chút chuyển biến tốt đẹp, giọng nói lạnh lùng: “Xem như cậu có chút tiền đồ, chẳng qua, cậu vẫn chỉ là một tên tài xế mà thôi! Thanh nhà tôi lương một năm ba mươi tỉ, so với đồ vô dụng cậu mạnh hơn nhiều lần, cậu vẫn không xứng với con gái của tôi!”

“Mẹ, đều là người một nhà.” Dương Mộc Thanh khuyên nhủ.

Bịch bịch bịch!

Lúc này, cửa chính bị gõ thô bạo.

“Ai vậy?” Chu Tuệ khó chịu nói.

Tề Thiên Cơ đi ra mở cửa, đứng ở cửa chính là Dương Minh, Dương Quán mấy người nhà họ Dương.

“Tề Thiên Cơ, đồ vô dụng cậu cút ngay cho tôi!”

Dương Minh trừng mắt liếc Tề Thiên Cơ một cái, mang theo người xông vào cửa.

Mấy người bọn họ nhìn lướt qua căn phòng trống rỗng, nở nụ cười khinh thường và dữ tợn.

Dương Minh không coi ai ra gì mà ngồi xuống sô pha, dáng vẻ cao cao tại thượng, đưa tay về phía Dương Tây, lạnh lùng nói: “Dương Tây, chín mươi tỉ đã chuẩn bị xong chưa? Trả tiền đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.