Ông Bố Cực Phẩm - Tề Tiên Cơ

Chương 27




CHƯƠNG 27: CÔ BỊ KHAI TRỪ

Trong lòng Lý Mỹ Mỹ, Tề Thiên Cơ vẫn luôn là một tên ở rể vô dụng, làm sao có thể đột nhiên biến thành một vị khách vip của Chu Bân được chứ?

Cho nên cô ta nghĩ rằng chắc chắn thẻ của Tề Thiên Cơ là đồ anh nhặt được, chứ anh không phải một ông lớn chân chính!

Đáng tiếc, lời của cô ta cũng không khiến Chu Bân quan tâm.

Trong lúc Lý Mỹ Mỹ đang la hét, Giám đốc chi nhánh ngân hàng Chu Bân đã dẫn Tề Thiên Cơ tới phòng dành cho khách siêu vip, cung kính dâng trà, tỏ vẻ khúm núm và tươi cười nịnh nọt.

Thầm chí Chu Bân còn đóng cửa lại, không để cho bọn họ nhìn thấy.

Thấy một màn này, nhân viên ngân hàng không chỉ khiếp sợ mà còn không tin nổi vào hai mắt của mình.

Lý Mỹ Mỹ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cực kỳ khó chịu, cũng vô cùng tức tối.

Tên rác rưởi Tề Thiên Cơ vậy mà lại dựa vào tấm thẻ mà mình nhặt được để lớn lối như thế?

Ngay cả Giám đốc chi nhánh ngân hàng cũng phải cúi đầu khom lưng, chủ nhân tấm thẻ há lại là người cô ta có thể đắc tội nổi?

Cô ta cùng lắm cũng chỉ là con cái của một gia đình bình thường, dựa vào quan hệ với Tần Đông Quang mới được vào ngân hàng làm nhân viên.

Nếu như lát nữa Tề Thiên Cơ dựa vào thân phận của chủ nhân tấm thẻ mà làm khó dễ cô ta thì làm sao cô ta có thể chống đỡ được đây?

Nghĩ đến vừa nãy mình châm chọc khiêu khích anh ta, Lý Mỹ Mỹ không khỏi bị doạ sợ rùng mình một trận, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trái tim như bị nhấc lên đến tận cuống họng.

Lúc này cô ta hối hận đến xanh cả ruột.

Không được!

Phải nghĩ cách xoay chuyển tình thế!

Chắc chắn thẻ của Tề Thiên Cơ là đồ nhặt được, mình nhất định phải nghĩ biện pháp vạch trần lời nói dối của anh ta.

Tuy nhiên, mặc kệ cô ta nghĩ như thế nào nhưng cũng không thể nghĩ ra cách có thể chứng minh tấm thẻ đó là do Tề Thiên Cơ nhặt được!

Lý Mỹ Mỹ nơm nớp lo sợ đứng ngoài phòng dành cho khách vip.

Không có chứng cứ, phải làm sao bây giờ?

Nếu như cô ta không thể vạch trần Tề Thiên Cơ, một khi anh làm khó dễ thì hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Cuối cùng, Lý Mỹ Mỹ cắn răng một cái, nghĩ thầm: “Chỉ cần chờ Tề Thiên Cơ đi ra, mình sẽ xin lỗi anh ta, ổn định anh ta cái đã.”

“Tề Thiên Cơ này lúc còn đi học thì rất nhẹ dạ, chỉ cần chịu thua trước anh ta, van xin hai câu, chắc hẳn anh ta sẽ tha thứ cho mình nhỉ?”

Nghĩ vậy, tâm tình thấp thỏm của cô ta dịu lại đôi chút.

Một lát sau, hai nhân viên đi đến, dùng một chiếc xe đẩy kéo theo một cái vali và tiền mặt màu xanh. Tiền mặt chồng chất như núi, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của người khác.

“Anh Tề, đã lấy tiền ra rồi, tôi đích thân giúp ngài bỏ vào vali chuyển qua!” Chu Bân vẫn luôn cung kính khom lưng hành lễ với Tề Thiên Cơ.

“Làm phiền rồi.”

Tề Thiên Cơ nhàn nhạt trả lời một câu, đi cùng Chu Bân ra khỏi phòng khách vip.

Ba cái vali lớn được đưa tới, Giám đốc Chu và hai nhân viên cấp cao tự mình bỏ tiền mặt vào trong vali.

“Thiên… bạn học cũ, tôi cũng tới giúp một tay nhé!” Lý Mỹ Mỹ lập tức tiến lên nghênh đón, dáng vẻ tươi cười nịnh nọt, miệng nói bạn học cũ, có ý định làm thân.

Tiền mặt màu xanh chất chồng như núi khiến cô ta chấn động, lại còn hối hận vô cùng.

Hoá ra Tề Thiên Cơ có tiền như vậy?

Vừa rồi nếu như mình giúp anh ta, nói không chừng còn có thể mời anh ta đi ăn tối? Sẵn tiện ôn lại chuyện xưa?

“Xin lỗi, tôi nhớ cô vừa nói rằng không có bạn học nào như tôi, cũng không cần phải làm phiền đến cô.”

Tề Thiên Cơ lạnh lùng, trả lại nguyên văn lời nói của cô ta.

Sắc mặt Lý Mỹ Mỹ lập tức đỏ lên, cô ta vô cùng xấu hổ, khuôn mặt đỏ hồng một mảnh.

Vã mặt tới nhanh như vậy khiến trong lúc nhất thời cô ta cứng đờ tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này cô ta hối hận xanh cả ruột, hận mình có mắt mà như mù.

Nhìn thấy Lý Mỹ Mỹ trước đó còn kiêu căng ngạo mạn mà về sau lại cung cung kính kính, Tề Thiên Cơ cảm thấy chán ghét.

Ánh mắt sắc bén như dao, anh lạnh lùng mở miệng: “Giám đốc Chu, ngân hàng các người cao cấp như vậy, không nên để người có tố chất kém như thế làm việc.”

Dứt lời, anh lập tức mang theo vali lớn rời khỏi ngân hàng.

Sau khi anh rời đi, khuôn mặt Chu Bân chợt lạnh, ông ta nhìn chằm chằm vào Lý Mỹ Mỹ.

Đồng tử của Lý Mỹ Mỹ co rút kịch liệt, trong khoảnh khắc sắc mặt cô ta tái nhợt, ánh mắt tuyệt vọng. Cô ta vội vã lên tiếng: “Giám đốc Chu, ngài, ngài nghe tôi giải thích đã.”

Giám đốc Chu nhìn Lý Mỹ Mỹ, ánh mắt nghiêm nghị, nói với vẻ lạnh như băng: “Lý Mỹ Mỹ, tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, cô bị ngân hàng chúng tôi khai trừ!”

“Đồ không có mắt, người nào cũng dám đắc tội, uổng công cô có một người bạn học như vậy!”

“Lập tức thu dọn đồ đạc rồi cuốn xéo cho tôi. Bằng không, đừng trách tôi không khách khí!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.