CHƯƠNG 23: KHÔNG CHỮA TRỊ, CÚT!
“Đánh cho tôi!” Trần Hữu lạnh lùng nói.
Lời nói vừa dứt, những người phía sau anh ta lập tức ra tay đánh Tần Tranh vô cùng thê thảm.
Sự tàn nhẫn cường thế của Trần Hữu dọa mọi người lui về phía sau!
Đồng tử đám côn đồ này co rụt lại, ánh mắt tràn ngập sự kiêng kị.
Trần Hữu xử lý xong Tần Tranh, ánh mắt anh ta đảo qua đám côn đồ đang câm như hến, giơ tay lên, lãnh khốc nói: “Đánh gãy một chân của tất cả những người lúc nãy tham gia vào!”
Anh ta vừa dứt lời, đám thủ hạ hung thần ác sát phía sau anh ta lập tức đi lên.
“Đại ca, thực xin lỗi, đây đều là do nhà họ Tần bức bách chúng tôi.” Tang Cẩu, tên côn đồ cầm đầu ánh mắt sợ hãi vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, kinh sợ tới mức mồ hôi đầm đìa.
Ở trước mặt Trần Hữu, anh ta căn bản kiêu ngạo không nổi.
“Mày là Tang Cẩu đúng không? Mày hẳn phải biết nơi đây là sản nghiệp của tao chứ, vậy mà lại dám gây chuyện ở đây, muốn chết mà. Ai cũng không được động đậy, đánh!” Trần Hữu cường thế nói.
Thủ hạ của anh ta giống như lang hổ lập tức xông lên ra tay với đám người Tang Cẩu.
Vốn dĩ tưởng rằng đám côn đồ này sẽ không bị liên lụy nhưng trong nháy mắt sau lại kêu cha gọi mẹ, thảm thương cầu xin tha thứ.
Nhưng điều này hoàn toàn chẳng có chút tác dụng nào, đám thủ hạ của Trần Hữu ra tay hung bạo đánh gãy một chân của đám người Tang Cẩu.
Trần Hữu không nhìn đám người Tang Cẩu đang kêu rên mà thay một gương mặt tươi cười nịnh nọt bước nhanh đến trước mặt Tề Thiên Cơ: “Điện chủ, mọi chuyện đã được giải quyết, để ngài sợ hãi rồi.”
Tề Thiên Cơ vừa lòng gật đầu, xoay người rời đi.
Khách sạn Đỉnh Thịnh, trong phòng tổng thống, Tông Sơn đang ngồi uống trà.
“Sư phụ, Chung sư huynh cầu kiến, còn dẫn theo một người bệnh đến!” Một đệ tử ở ngoài cửa cung kính nói.
“Để bọn họ vào đi!” Tông Sơn lạnh nhạt phân phó.
“Những người tạp vụ ở lại, Chung sư huynh và người bệnh đi vào.”
“Cái kia, chàng trai, tôi là ba của người bệnh, cậu xem xem tôi có thể…”
“Không được…”
“Gia chủ nhà họ Tần, ngài cứ an tâm ở bên ngoài chờ đi, có sư phụ tôi ra tay thì nhất định dễ như trở bàn tay!”
Nghe đoạn đối thoại từ ngoài cửa truyền đến, gương mặt Tông Sơn lập tức nhăn nhó.
Nhà họ Tần?
Nghĩ đến lời dặn dò trước kia của Điện chủ, ánh mắt Tông Sơn lạnh như băng.
Lúc này, Chung Pháp đỡ Tần Đông Quang đang không ngừng kêu rên đi vào, thấy Tông Sơn liền cúi đầu chào: “Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
“Sư phụ, đây là thiếu gia nhà họ Tần, anh ta mắc bệnh hiểm nghèo, mong su phụ giúp con ra tay trị liệu.”
Tông Sơn một mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm Chung Pháp, âm thanh lạnh lùng nói: “Không chữa trị, mang theo anh ta cút đi!”
Chung Pháp thoáng kinh ngạc, sau đó thỉnh cầu nói: “Sư phụ, con đã đưa người bệnh đến, người nhìn một chút đi.”
“Tôi đã nói, không chữa trị, cút!” Tông Sơn lạnh lùng nói.
Nghe thấy lời của Tông Sơn, trong lúc nhất thời Tần Dương đang chờ ngoài cửa nhíu mày lại.
Tông Sơn không phải là sư phụ của Chung Pháp sao? Sao ngay cả chút mặt mũi mà cũng không cho Chung Pháp?
Lòng ông ta nóng như lửa đốt, không để ý đến sự ngăn cản mà xông vào, cầu xin nói: “Tông thần y, van cầu ngài cứu con trai tôi đi!”
“Chỉ cần ngài cứu mạng con trai tôi thì nhà họ Tần nguyện ý cung phụng Tông thần y qua nhiều thế hệ!”
Tông Sơn liếc nhìn bệnh trạng của Tần Đông Quang, ánh mắt lạnh như băng.
Chỉ cần liếc mắt một cái là ông ta đã nhìn ra được bệnh của Tần Đông Quang chính là xuất phát từ tay Tề Thiên Cơ.
Nhà họ Tần đắc tội Điện chủ, trên trán đã khắc một chữ ‘tử’!
Thần sắc Tông Sơn lạnh như băng, nói: “Thật có lỗi, bệnh của con trai ông đã vào giai đoạn nguy kịch, cứu không nổi, chuẩn bị hậu sự đi!”
Tần Dương quỳ xuống trước mặt Tông Sơn, lão lệ tung hoành: “Tông thần y, van cầu ngài ra tay cứu con trai tôi, nhà họ Tần tôi nguyện ý dâng ra nửa gia sản để báo đáp!”
Tông Sơn thờ ơ, cao ngạo mà khinh miệt: “Tôi nói rồi, không chữa trị, cút!”
“Chung Pháp, con theo sư phụ ra đây, sư phụ có lời muốn nói với con.”
Nói xong, Tông Sơn mang theo Chung Pháp rời khỏi phòng, hoàn toàn không để ý tới Tần Dương đang quỳ trên đất và Tần Đông Quang đang thống khổ kêu rên.
Tần Dương ngồi bệt xuống mặt đất nhìn đứa con trai mồ hôi đầm đìa kêu tới tê tâm liệt phế, tuyệt vọng ngã ngồi trên mặt đất.
Bên ngoài khác sạn, Tông Sơn nhìn Chung Pháp, nói lời thấm thía: “Nhà họ Tần đắc tội với nhân vật lớn, con cách nhà họ Tần xa một chút để tránh dẫn phiền phức lên thân!”
“Sư phụ…” Chung Pháp vẫn còn muốn hỏi.
Tông Sơn lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta một cái, nổi giận nói: “Không nên hỏi thì đừng hỏi, con chỉ cần biết nhà họ Tần sắp gặp tai họa, con phải nhanh chóng rời đi!”
Thấy thần sắc nghiêm khắc của sư phụ, Chung Pháp sợ tới mức rụt cổ lại, không dám hỏi tiếp.
… “90 tỷ? Đi đâu kiếm được 90 tỷ chứ?”
Trên đường trở về, Dương Mộc Thanh đang say rượu thì thào nói mớ.
Cho dù là trạng thái say rượu mà hai hàng lông mày của cô vẫn nhíu chặt lại, tràn ngập lo lắng.
Nghe thấy lời nói của vợ, Tề Thiên Cơ tim như bị dao cắt, càng thêm áy náy.
“Vợ à, yên tâm đi, em ngủ dậy thì mọi việc đều sẽ được giải quyết.” Tề Thiên Cơ vuốt ve đầu cô, ánh mắt ôn nhu cưng chiều.
Anh mang Dương Mộc Thanh về nhà, cẩn thận giúp cô thay đồ ngủ rồi lại nấu canh giải rượu, ôn nhu đút cô uống.
“Cầu xin anh cho tôi mượn 90 tỷ đi! Kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của ngài…”
“Đồng Đồng! Đồng Đồng… Mẹ thực sự xin lỗi con…”
Năm ở trên giường, Dương Mộc Thanh nhíu chặt đôi mày thanh tú, không ngừng nói mê.
Càng nói càng thương tâm, thậm chí cô ngủ mà nước mắt cũng rơi đầy mặt, biểu tình vô cùng bi thương.
Tề Thiên Cơ nhìn thấy vợ như thế thì lòng như bị đao cắt.
Anh ôm chặt lấy Dương Mộc Thanh đang ướt đẫm nước mắt, mắt hổ rưng rưng trầm giọng nói: “Yên tâm đi vợ à, mọi thứ rồi sẽ tốt hơn.”