Ông Bố Cực Phẩm - Tề Tiên Cơ

Chương 19




CHƯƠNG 19: TÁT MẠNH VÀO MẶT

“Cái gì?”

Trong phòng lớn nhất thời không có một tiếng động.

Yên lặng!

Sự yên lặng chết chóc!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc sững sờ, trong lòng cuộn lên cảm giác hãi hùng.

Tông Sơn lại quỳ lạy Tề Thiên Cơ?

Chẳng lẽ Tề Thiên Cơ là người đứng đầu điện Vô Song?

Làm sao có thể?

“Chuyện này …” Dương Mộc Thanh kinh ngạc tròn mắt, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nối.

Người chồng rác rưởi trong mắt cô chính là sư phụ của Tông Sơn nổi danh thiên hạ?

Làm sao có thể?

Lúc này, trong mắt Dương Mộc Thanh, hình ảnh của Tề Thiên Cơ đột nhiên trở nên vô cùng to lớn.

Mã Đằng, Lạc Uyên, Lý Trình, Lục Chiến và những người khác cũng đều nhìn nhau với sự kinh ngạc.

Thế hệ thần y Tông Sơn, nổi tiếng khắp nơi. Một người nhân vật phi thường như vậy, tuyệt đối không thể nhận sai người!

Hơn nữa, ông ta còn là học trò do chính Điện chủ huấn luyện, từng ngày đêm ở bên cạnh, không có khả năng nhận lầm!

Mã Đằng lần đầu tiên quỳ một gối, cung kính nói: “Mã Đằng, bái kiến Điện chủ!”

“Người này là điện chủ của điện Vô Song?”

Lạc Uyên, Lý Trình và Trần Hữu nhìn nhau.

Mặc dù họ biết rằng chủ của điện Vô Song đang ở đây, nhưng với tư cách là thuộc hạ được xếp ngoài hàng thứ mười tám của điện, họ chưa bao giờ nhìn thấy Tề Thiên Cơ, chỉ có Mã Đằng đã từng gặp.

Sau khi nhìn thấy Mã Đằng quỳ xuống, bọn họ không dám chậm trễ, nhanh chóng quỳ một gối xuống, đồng thanh nói: “Thuộc hạ bái kiến Điện chủ!”

Thanh âm giống như chuông đồng vang vọng khắp nơi.

Khi Lạc Khang nhìn thấy cha mình và rất nhiều nhân vật lớn đang quỳ gối, anh ta cũng sợ hãi vội vàng quỳ xuống.

Người đàn ông đeo kính râm cũng vậy, quỳ xuống mặt đất.

Bọn họ liếc nhìn nhau, ánh mắt sợ hãi: “Thảm rồi, chuyện này làm sao có thể? Chúng ta làm sao có thể động vào một nhân vật như vậy?”

Vốn dĩ bọn họ cho rằng Tề Thiên Cơ chỉ là thứ rác rưởi, nhưng không ngờ Tề Thiên Cơ lại có lai lịch lớn như vậy. Có thể khiến những vị lão làng này quỳ gối, quả thật không còn gì để nói.

Bọn họ biết mình đã đụng phải thái sơn.

Ầm!

Nhìn thấy cảnh này, Dương Mộc Thanh, Trương Đào, Tô Hàm và những người khác đều sững sờ với vẻ mặt kinh ngạc.

Trời đất.

Tề Thiên Cơ khủng như vậy, có thể khiến nhiều nhân vật lớn như vậy quỳ gối sao?

Lúc này, tất cả mọi người đều bàng hoàng.

Mã Đằng, Trần Hữu, Lạc Uyên, Lý Trình…

Những người nổi tiếng được xuất hiện trên các phương tiện truyền hình giờ đây đang quỳ gối trước mặt Tề Thiên Cơ.

Chấn động.

Cảnh tượng này thực sự gây sốc.

“Đây, đây là một giấc mơ?”

Dương Mộc Thanh dụi mắt không tin, cho rằng mình bị hoa mắt sau khi uống quá nhiều nên bị ảo giác.

Cô nhéo cánh tay trắng nõn của mình thật mạnh.

Đau điếng!

Đây không phải là mơ!

Đặc biệt là khi nhìn về hướng mọi người đang quỳ.

Khi Dương Mộc Thanh nhìn thấy người người cúi đầu “thấp thỏm” chào Tề Thiên Cơ, sự chấn động trong lòng cô rốt cuộc đã lên đến đỉnh điểm.

Lòng cô chấn động, trong lòng như nổi sóng lớn, rất lâu sau mới có thể bình tĩnh được.

“Chuyện này, làm sao có khả năng? Tề Thiên Cơ không phải là tên rác rưởi sao? Sao anh ta có thể lợi hại như vậy?” Trương Đào kinh hãi nhìn Tề Thiên Cơ.

Nghĩ đến cách đối xử của anh ta với Tề Thiên Cơ và Dương Mộc Thanh vừa rồi, tim anh ta đập dồn dập như muốn nhảy ra ngoài, trán toát mồ hôi lạnh, anh ta vô cùng kinh hãi.

Tề Thiên Cơ có sức mạnh lớn như vậy, nếu anh ta phải chịu trách nhiệm về lỗi của mình, hậu quả sẽ rất thảm khốc.

“Tông Sơn, đứng dậy đi.” Tề Thiên Cơ vẻ mặt tự tin, nhẹ nhàng đáp lại.

“Cảm ơn sư phụ.” Tông Sơn đứng lên, cung kính đứng sang một bên.

Mã Đằng, Lý Trình, Lạc Uyên và những người khác cũng đứng lên, cung kính.

Tề Thiên Cơ hai mắt lạnh lùng, nhìn về phía Trương Đào, lạnh lùng nói: “Vừa rồi, anh muốn tôi uống cái gì?”

Soạt.

Nghe theo lời của anh, Tông Sơn, Mã Đằng, Trần Hữu, Lý Trình và tất cả những nhân vật lớn ở đó đều nhìn chằm chằm vào Trương Đào, ánh mắt lạnh lùng và đầy sát khí.

Trương Đào bị vô số ánh mắt soi xét, trong phút chốc sợ hãi, hai chân mềm nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống đất.

“Xong rồi, chết chắc rồi.”

Trán Trương Đào đầm đìa mồ hôi, tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chỉ cần những người này nói một câu, anh ta sẽ chết không có chỗ chôn.

Anh ta vội vàng nói: “Anh Tề, vừa rồi tôi, tôi chỉ nói đùa với anh thôi.”

Trần Hữu liếc qua Dương Mộc Thanh, thấy cô và Tề Thiên Cơ thân mật, từ “Điện mẫu” lướt qua trong đầu anh ta, suy nghĩ trong lòng lập tức rõ ràng!

Đang lo không có cơ hội để làm vui lòng Điện chủ, đây không phải là một cơ hội sao?

Vậy nên anh ta trừng mắt nhìn Trương Đào, lạnh lùng nói: “Thứ rác rưởi không có mắt, sao dám xúc phạm Điện chủ, quỳ xuống xin lỗi đi!”

Vẻ mặt anh ta lạnh lùng và nghiêm nghị, tiến lên một bước, râu tóc đều dựng hết cả lên, hệt như một con sư tử đang nổi giận.

Khí thế vô cùng mạnh mẽ khiến cho tất cả mọi người có mặt đều phải khiếp sợ.

“Thôi xong rồi, làm, làm sao bây giờ?” Trương Đào tái mặt, ánh mắt run lên đầy sợ hãi.

Một sự tuyệt vọng nảy nở trong lòng anh ta, rồi lan tràn ra khắp cơ thể.

Nỗi tuyệt vọng hoàn toàn cuốn lấy trái tim anh ta.

Thình thịch.

Lúc này, nhịp tim của anh đập dồn dập, toàn thân toàn mồ hôi lạnh.

Anh ta không ngờ Tề Thiên Cơ lại nắm trong tay quyền lực to lớn như vậy, trong lòng rất hối hận.

Phù phù Anh ta sợ hãi trước khí thế của Trần Hữu, quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy nói: “Xin, xin lỗi Điện chủ. Vừa rồi tôi không biết Thái Sơn, xin ngài rộng lượng thứ lỗi cho tôi. Tôi sai rồi.”

Mặc dù không biết tại sao Tề Thiên Cơ lại có quyền lực như vậy, nhưng anh ta biết không thể đắc tội với đám người này, vì vậy chỉ có thể quỳ xuống xin lỗi Tề Thiên Cơ.

Tề Thiên Cơ không có biểu cảm gì, cầm ly rượu “thêm vị” lên, đặt ở trước mặt Trương Đào, lạnh lùng nói: “Không phải vừa rồi mời tôi uống sao? Bây giờ anh uống đi, uống xong tôi sẽ tha thứ.”

“Chuyện này…” Trương Đào nhìn ly rượu này, sắc mặt tái nhợt.

Vừa rồi anh ta cũng kêu Tề Thiên Cơ uống hết ly rượu này, bây giờ Tề Thiên Cơ trả lại rượu cho anh ta, đây chính là dùng gậy ông đập lưng ông. Là đang tát thẳng mặt anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.