CHƯƠNG 17: SỰ CHẤN ĐỘNG CỦA TỐNG HÀ
Mã Đằng rất kích động, nóng lòng muốn ở bên cạnh Tề Thiên Cơ chờ lệnh “Ông Mã, tôi nói cho ông biết. Tôi tới đây trước, đừng cướp của tôi!” Chủ nhà họ Lạc nói.
Lý Trình, chủ nhà họ Lý ở Cảng Đảo cũng kích động mất kiên nhẫn: “Hai ông đều đừng mong cướp, chỉ có tôi mới đủ tư cách gặp điện chủ”
Nhóm người này tranh giành nhau ở cửa, đều muốn là người đầu tiên nhìn thấy Tề Thiên Cơ.
“Không, không phải chứ?” Tống Hà kinh hãi, trong lòng nổi lên một cơn sóng lớn, hồi lâu mới bình tĩnh được.
Lúc này, hắn hoàn toàn bị sốc.
Vì vậy Mã Đằng, Lý Trình, chủ nhà họ Lạc và những người khác đều rất kính trọng, tranh nhau nhìn thấy anh ta trước.
Hơn nữa, nhìn Mã Đằng, Lý Trình và những người khác đếu sốt ruột, phấn khởi và kính trọng như vậy, cứ giống như đi gặp thánh thần!
“Cậu Trương” kia rốt cuộc là ai vậy?
Đồng thời, anh ta vui mừng khôn xiết.
Một nhân vật tầm cỡ đã đến khách sạn của anh ta, chỉ cần anh ta có thể tiếp đãi tốt, tương lai sẽ tươi sáng!
Vù vù vù.
Lúc này, có một tiếng động rất lớn phía bầu trời.
Mọi người nhìn lên và thấy một chiếc trực thăng từ trên đâu bay tới.
Thần y Tông Sơn thò đầu ra và nhìn xuống.
“Là Tông Sơn, ông ta cũng tới rồi.”
“Nghe nói ông ta là học trò của điện chủ, lần này cũng tới gặp điện chủ.”
Bọn người Mã Đằng, Trần Hữu, Lý Trình đều cười tít mắt, càng vui vẻ hơn.
Tông Sơn cũng đến, điều này cho thấy tin tức là sự thật, điện chủ đáng kính nhất của họ đang ở đây.
“Trời đất quỷ thần.” Tống Hà càng thêm kinh ngạc.
Tông Sơn là học trò của cậu Trương kia?
Tin tức này thực sự là nóng hổi!
Tông Sơn là một Thần Y nổi tiếng khắp thế giới, ngay cả nhà vua cũng phải đăng ký và xếp hàng chờ để được gặp.
Một nhân vật đỉnh cao như vậy hóa ra lại là học trò của cậu Trương, anh ta sốc đến nỗi ngơ ngẩn người.
“Tống Hà, đừng đứng ngẩn ra đó nữa, mau đưa chúng tôi đi gặp cậu Trương.” Mã Đằng vội vàng nói.
Tống Hà định thần lại, xoay người tại chỗ, nhanh chóng nói: “Được, mọi người đi cùng tôi.”
Anh ta dẫn đầu, Mã Đằng và những người khác cũng vội vàng theo sau.
Lúc này, cậu chủ nhà họ Lạc và người đàn ông đeo kính râm đi tới cửa khách sạn, vừa nhìn thấy tất cả những điều này, anh ta lập tức vẫy tay với chủ nhà họ Lạc: “Ba.”
“Lạc Khang, tại sao con lại ở đây?”
Lạc Uyên nhìn thấy con trai, ánh mắt vui mừng, nhanh chóng nói: “Mau đi với ba, ba đưa con đi gặp một nhân vật lớn.”
“Gặp một nhân vật lớn?” Lạc Khang giật mình.
Anh ta đến đây để tìm người tính sổ. Thời gian đâu mà đi gặp nhân vật tầm cỡ?
Trước khi anh từ chối, Lạc Uyên đã kéo bọn họ đầy phấn khích và đi về phía căn phòng nơi Tề Thiên Cơ đang ở.
Nhóm người bọn họ hùng hùng hổ hổ, rất nhanh đã vào trong khách sạn.
Sau khi bọn họ tiến vào, không lâu sau, Tần Dương cũng tới.
Lúc này, Tần Tranh bước ra chào hỏi, nói với Tần Dương rằng có người tận mắt nhìn thấy Tông Sơn quay về bằng trực thăng.
“Mau, theo tôi đi gặp Thần Y!” Tần Dương vui mừng khôn xiết, vội vàng dẫn người nhà họ Tần đi vào.
Trong phòng riêng, đám bạn học vây quanh Trương Đào, a dua nịnh nọt.
Nhìn thấy bên phía Trương Đào, Dương Mộc Thanh càng cảm thấy thất vọng và hụt hẫng.
“Vợ, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Tề Thiên Cơ an ủi.
“Gì mà tốt lên, anh cút đi cho tôi, tôi muốn uống rượu!”
Cô đẩy Tề Thiên Cơ ra, đổ rượu uống điên cuồng, vô cùng đau khổ.
Cô vừa khóc vừa uống rượu, cô không thể dứt ra được nỗi buồn kia.
Tề Thiên Cơ muốn an ủi cô, nhưng cô lại đẩy Tề Thiên Cơ ra, vừa uống rượu vừa than thở: “Tề Thiên Cơ, năm năm rồi, em chưa bao giờ oán hận anh, thậm chí còn mong mỏi anh quay lại sống hạnh phúc với em và Đồng Đồng.”
“Nhưng, anh đã làm gì?”
“Vừa trở về đã đắc tội với nhà họ Tần, khiến nhà họ Dương lâm vào khốn cùng. Bây giờ còn xúc phạm bạn học của tôi. Anh định ép chết tôi sao?”
Nói về nỗi đau, cô nằm trên bàn và khóc lóc thảm thiết. Cô rất đau khổ, nước mắt đầm đìa trên mặt.
Tề Thiên Cơ càng cảm thấy áy náy, nói: “Vợ, anh sẽ chứng minh cho em thấy. Mười phút nữa sẽ nhanh thôi.”
“Chứng minh? Vậy anh đi xin lỗi Trương Đào chứng minh cho tôi xem đi.” Dương Mộc Thanh khóc.
Cô vẫn muốn tìm Trương Đào để vay tiền, nếu Tề Thiên Cơ không xin lỗi, cô ấy không thể mở lời được.
“Cái này …” Tề Thiên Cơ ngẩn người.
Xin lỗi một người địa vị thấp kém như Trương Đào?
Nghe những gì cô nói, Trương Đào định thần lại và mỉm cười.
Anh ta kêu người đi nhà vệ sinh, không bao lâu, người đàn ông mang ra một cốc chất lỏng màu vàng nhạt đầy mùi vị đặt lên bàn.
Trương Đào cười lạnh, chỉ vào ly chất lỏng, lạnh lùng nói: “Tề Thiên Cơ, Dương Mộc Thanh, hai người đang cầu xin tôi đúng không, chỉ cần uống hết ly rượu này, tôi sẽ cho vợ chồng anh vay 90 tỷ ngay lập tức!”
“Thật sao?” Dương Mộc Thanh vui mừng, hơi hơi tỉnh lại.
Nhưng mà, khi ngửi thấy ly “rượu”, cô lập tức bịt mũi, ánh mắt khó chịu: “Anh, anh ép người quá đáng!
Đây không phải rượu, rõ ràng là nước tiểu!
Đây là sự sỉ nhục!
Một sự sỉ nhục trần trụi!
Ánh mắt Tề Thiên Cơ chợt lạnh đi.
“Cậu Trương có tiền và có thế lực, chỉ cần uống, bảo đảm 90 tỷ sẽ tới tài khoản, nếu là tôi, tôi nhất định sẽ uống!”
“Cuộc sống là như vậy. Uống một ly rượu “thêm vị” có thể kiếm được 90 tỷ, quá tuyệt vời”.
“Tề Thiên Cơ, Dương Mộc Thanh, mau uống đi, một ngụm là được bao nhiêu tiền rồi.”
Đám bạn học cũ chế giễu, hả hê, sẵn sàng xem trò vui.
Tô Hàm ánh mắt lạnh lùng, giễu cợt.
Ánh mắt Trương Đào cũng đắc ý không kém, nhìn bọn họ đầy khinh thường.
Dương Mộc Thanh đấu tranh một lúc, nghiến răng nói: “Các người, các người ép người quá đáng!”
Trương Đào cười lạnh lùng, nói: “Dương Mộc Thanh, chuyện này là do chồng cô gây ra. Hoặc là cô để chồng uống rượu, hoặc là cô chờ phá sản đi. Cô và gia đình cô cứ chờ mà ngồi tù. Bây giờ ngoài tôi ra, không có ai có thể giúp cô. “
Anh ta lấy điện thoại di động ra, đặt ở trên bàn, lạnh giọng uy hiếp: “Hơn nữa, anh ta vô lễ với tôi, cô và anh ta phải xin lỗi!”
“Nếu hôm nay cô không uống hết ly rượu này, tôi sẽ không để cô ra khỏi đây!”
“Anh.” Dương Mộc Thanh tuyệt vọng sau khi nghe được lời này.
Nếu không vay được tiền, lại thêm một kẻ thù, đây thực sự là một tình huống tuyệt vọng!
Kêu trời trời không thấy, kêu đất đất chẳng hay!
Trái tim của Dương Mộc Thanh như chìm xuống đáy vực.
Cô nắm chặt tay, cảm thấy đau khổ và tuyệt vọng.
Bây giờ cô ấy rất cần tiền, nếu không lấy được tiền nữa thì cô ấy sẽ tan cửa nát nhà.
Tề Thiên Cơ nhìn thời gian, nắm tay cô, trịnh trọng nói: “Vợ, chờ chút, kệ bọn họ.”
Anh quay đầu nhìn chằm chằm Trương Đào và những người khác, lạnh lùng nói: “Trương Đào, Tô Hàm, mấy người tốt nhất là xin lỗi vợ tôi ngay lập tức, nếu không tôi không biết mình sẽ làm gì đâu!”
Nhìn thấy vợ mình bị những người này làm nhục, anh thực sự tức giận, trong lòng chỉ muốn băm vằm đám người đó.
Anh vừa nói xong, cả đám người lại cười ầm lên “Thật sự không biết trời cao đất rộng, so với Cậu Trương anh chỉ là một đống rác rưởi, còn muốn dạy dỗ cậu Trương. Ảo tưởng!” Tô Hàm cười nói.
“Cậu Trương là tỷ phú, còn anh là cái thá gì? Đi tiểu rồi tự soi xem lại mình đi!” Một người khác chế giễu.
Ánh mắt Trương Đào vẫn giữ vẻ khinh thường, lạnh lùng nói: “Ngay cả tôi cũng dám uy hiếp thì chính xác là tìm cái chết. Tôi muốn xem anh có thể làm gì để tôi bớt giận. Anh thì có tài cán gì?”
Tề Thiên Cơ ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Muốn biết à? Được thôi tôi sẽ cho anh mãn nhãn!”
Rầm.
Đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy ra.
Tống Hà đã dẫn Mã Đằng, Lạc Uyên, Trần Hữu, Lý Trình và những người khác hùng hổ đi vào.