Ông Bố Cực Phẩm - Tề Tiên Cơ

Chương 108




CHƯƠNG 108: RA NGOÀI NÓI CHUYỆN?

Đinh Dũng mặt mày hung dữ, chỉ thẳng vào Tề Thiên Cơ, hùng hổ dọa người, bắt Tề Thiên Cơ phải xin lỗi và đền tiền.

Sắc mặt Tề Thiên Cơ vẫn bình tĩnh như thường.

Anh khẽ cười, nói với cô giáo: “Cô giáo, phiền cô giúp tôi trông đứa bé một lát, tôi ra ngoài nói chuyện với ba Tiểu Minh.”

Nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của Đinh Tiểu Minh, anh đương nhiên đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ là anh không muốn bày ra dáng vẻ hung dữ trước mặt Đồng Đồng, nên muốn ra chỗ khác nói chuyện.

Cô giáo cho rằng Tề Thiên Cơ muốn giữ thể diện, đến nơi riêng tư để xin lỗi Đinh Dũng, liền liếc mắt một cái, trưng ra biểu cảm chán ghét, nói: “Nói xin lỗi sớm một chút không phải xong rồi sao, giờ thành ra rách việc! Mau đi đi, trông nom bọn trẻ vốn là trách nhiệm của tôi!”

“Đồng Đồng, con đi trước với cô giáo đi, ba làm chút chuyện rồi tới ngay.”

Tề Thiên Cơ nói với Đồng Đồng, sau đó liếc nhìn Đinh Dũng, khẽ cười: “Bọn trẻ đang ở đây, có vài chuyện không tiện nói, hay chúng ta ra ngoài rồi nói chuyện.”

Đinh Dũng nghe vậy lập tức cười đầy vẻ hống hách: “Được thôi, ra ngoài thì ra ngoài, đồ chó nghèo hèn, ông đây lại sợ quá cơ?!”

Anh ta cũng giao Đinh Tiểu Minh lại cho cô giáo trông trẻ, sau đó đi theo Tề Thiên Cơ ra cửa.

Đi tới chỗ không người, Đinh Dũng nhìn Tề Thiên Cơ, thái độ lại càng ngang ngược hơn: “Giờ sao rồi, hiểu ra nên định xin lỗi hả? Phi, muộn rồi! Ông đây không chấp nhận bất kỳ lời xin lỗi nào hết, mau đền tiền đi. 300 triệu mới đủ để chữa trị cho con trai tao!”

Vừa nói anh ta vừa lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hít một hơi thật sau, chốc chốc lại phun ra những vòng khói về phía Tề Thiên Cơ.

Anh ta chỉ tay vào mặt Tề Thiên Cơ, đầu ngón tay như sắp chạm vào mũi anh, hùng hổ nói: “Đương nhiên, nếu không muốn bồi thường tiền thì quỳ xuống dập đầu xin lỗi, tao sẽ tha cho!”

“Nếu không, tao dám cam đoan, con gái mày sẽ không bao giờ được học ở cái trường mẫu giáo này nữa!”

Ngạo mạn!

Hống hách!

Ngông cuồng tự đại!

Tề Thiên Cơ đưa tay quơ quơ làn khói trước mặt, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng cũng nổi cơn giận.

Anh không thể hiểu nổi, có một số người sống an nhàn không thích lại cứ thích bị dày vò mới chịu?

Anh hơi nheo mắt, nói với vẻ giễu cợt: “Không phải chỉ 300 triệu thôi sao, chuyện nhỏ, tôi có thể đền cho anh, nhưng anh cũng phải bồi thường tổn thất cho con gái tôi.”

Đinh Dũng dường như vừa nghe được câu chuyện hài hước nhất trên đời, cười lớn: “Không phải chỉ 300 triệu thôi sao?! Này người anh em, con mẹ nó, mày khoác lác vừa thôi! Tiền quần áo trên người mày cộng lại có nổi 3 triệu không? Hả?”

“Còn ở đây bày đặt ăn to nói lớn với ai? Không tự đi soi gương nhìn xem loại người như mày lấy đâu ra 300 triệu?!”

“Còn bảo ông đây bồi thường tổn thất cho con gái mày, tao nhổ vào! Là mày không biết dạy con, tư chất kém như vậy, có chết cũng không đáng tiền!”

“Chuyện này đã rõ mười mươi, là con gái đồ chó nhà mày đánh con tao, còn bảo ông đây bồi thường, nằm mơ đi.”

Anh ta hùng hùng hổ hổ, nói câu nào câu nấy đều khó nghe.

“Tự tìm cái chết.” Đôi mắt Tề Thiên Cơ trở nên u ám, lập tức vung tay tát cho anh ta một cái.

Đồng Đồng chính là cái vẩy ngược của anh!

Người khác có thể xúc phạm anh nhưng anh không cho phép kẻ nào xúc phạm Đồng Đồng.

Ba~ Một cái tát rất vang, mặt Đinh Dũng bị đánh cho sưng đỏ, khóe miệng rỉ máu.

Lực tay mạnh đến nỗi khiến anh ta choáng váng, thuốc lá trên miệng cũng bị đánh cho văng ra.

Khóe môi rách ra, răng gãy, miệng thì ứa máu, “rầm” một cái, anh ta ngã trên mặt đất, trông vô cùng chật vật!

Tề Thiên Cơ phủi tay, lạnh lùng nói: “Miệng chó không thể mọc được ngà voi, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.