Ông Bố Cực Phẩm - Tề Tiên Cơ

Chương 1




CHƯƠNG 1: LỜI CẦU CỨU CỦA CON GÁI

“Con là Đồng Đồng, ba là Tề Thiên Cơ ba của con sao?”

“Mẹ con là Dương Mộc Thanh, ba con chính là Tề Thiên Cơ. Ba ơi, ba đang ở đâu? Mau tới cứu Đồng Đồng và mẹ đi ba…”

“Mẹ bị người xấu bắt đi rồi, bọn họ còn đánh con nữa. Ba ơi, ba đang ở đâu vậy? Đồng Đồng rất nhớ ba…”

“Ba ơi, người xấu sắp tới rồi, mau tới cứu Đồng Đồng đi…”

“Mày đúng là không khiến người khác bớt lo, bỏ điện thoại xuống.”

Bốp!

Một tiếng bạt tai vang lên, Đồng Đồng hét thảm thiết.

“Người đâu rồi, nhốt con nhỏ này vào chuồng heo cho tao. Điện thoại này là đứa nào đưa cho nó?” Trong điện thoại truyền đến tiếng gầm giận dữ.

Tiếp đó là âm thanh điện thoại vỡ nát rồi không còn gì nữa.

Tề Thiên Cơ nhìn điện thoại di động, nét mặt lộ vẻ xúc động: “Đồng Đồng, con gái của mình ư?”

Giờ khắc này, toàn thân anh đầy máu, anh đứng sừng sững trên núi thi thể.

Đó là máu của kẻ địch!

Nơi đây là căn cứ lớn nhất của điện Long Vương, tổ chức sát thủ kinh khủng nhất toàn cầu: Thiên Khung Tuyết Sơn.

Giờ khắc này, Tuyết Sơn đã bị nhuộm đỏ.

Toàn bộ sát thủ của điện Long Vương đã bị tiêu diệt, máu chảy thành sông.

Thi thể chất chồng như núi!

Tề Thiên Cơ đứng trên núi thi thể, con ngươi còn sắc bén hơn đao phong, lạnh lẽo hơn băng tuyết đầy trời. Khí thế hùng vĩ, cứng rắn mà khí phách.

Anh đơn thân độc mã tiêu diệt điện Long Vương, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại đường dài đến từ Đại Việt.

Tiếng nói trẻ con non nớt của một cô bé có tên là Đồng Đồng vang lên, giọng điệu tràn ngập sợ hãi, cô đơn và bất lực khiến trái tim anh như bị đao cắt, nước mắt rưng rưng.

Anh nhớ đến rất nhiều chuyện cũ giữa mình và Dương Mộc Thanh, vội vàng gọi lại một lần nữa.

Lần này vốn không thể gọi được.

“Chết tiệt!”

Ánh mắt Tề Thiên Cơ lại lạnh hơn, sát khí cuồn cuộn khiến cuồng phong trên Tuyết Sơn như muốn dừng lại.

Biết được con gái của mình bị kẻ khác khi dễ, lửa giận của anh hừng hực thiêu đốt. Anh hận không thể lập tức chạy về, bầm thây kẻ đã ức hiếp con gái của anh thành muôn ngàn mảnh.

Ùng ùng!

Hai mươi tám chiếc máy bay trực thăng được vũ trang đầy đủ bay vụt qua bầu trời.

Hơn ba trăm người từ trực thăng đáp xuống, quỳ một gối dưới chân người đàn ông kia, đồng thanh cất lời: “Chúc mừng cảnh chủ Tề Thiên Cơ đã tiêu diệt được điện Long Vương, uy chấn thiên hạ!”

Tề Thiên Cơ, cảnh chủ của chiến khu Tây Bắc, nắm giữ một phần tư lãnh thổ toàn cầu, được xưng là chiến thần Vô Song, vị vương lớn nhất của chiến khu Tây Bắc toàn cầu!

Là chiến vương có một không hai của điện Vô Song!

Trần Diễn, người đứng đầu mười tám chiến tướng của điện Vô Song tiến lên trước hỏi: “Đại ca, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Tiến quân ra toàn cầu?”

Tề Thiên Cơ đứng lên, ánh mắt hiện vẻ lo lắng, anh trầm giọng nói: “Sắp xếp đi, tôi muốn trở về Đại Việt ngay lập tức!”

Trần Diễn biến sắc hỏi: “Đại ca, hôm nay vừa san bằng điện Long Vương, điện Vô Song chúng ta không còn bất cứ mối lo nào nữa, có thể tiến quân thẳng đến bán cầu Nam. Cơ hội thống nhất toàn cầu đang ở ngay trước mắt, hôm nay chính là một cơ hội tốt.”

Tề Thiên Cơ nặng nề nói: “Con gái của tôi bị người khác ức hiếp, so với con bé, thiên hạ là cái gì chứ?

Lập tức sắp xếp đi, tôi muốn quay về Đại Việt ngay tức khắc.”

Thấy Tề Thiên Cơ như vậy, tất cả các chiến sĩ của điện Vô Song đều ngơ ngác.

Trong ấn tượng của bọn họ, Tề Thiên Cơ vẫn luôn là một chiến vương thần y không gì không làm được, trầm ổn như núi.

Nhưng mà cho đến tận bây giờ bọn họ đều chưa từng nhìn thấy anh lo lắng như thế, là một Tề Thiên Cơ gần như đã sắp mất đi chừng mực.

Anh cấp tốc trở về quê nhà.

Dưới sự sắp xếp của Trần Diễn, một chiếc máy bay trực thăng dùng tốc độ nhanh nhất đến nước Đại Việt.

Trên máy bay, Tề Thiên Cơ cầm một bức ảnh.

Trong ảnh là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp vô cùng, có khí chất cao quý, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.

Ánh mắt Tề Thiên Cơ hiện vẻ dịu dàng, mạch suy nghĩ trở về năm năm trước.

“Năm năm trước, anh đi đến vùng ngoại ô gặp phải tai nạn xe cộ, là em đã cõng anh suốt ba cây số đưa anh đi bệnh viện chữa trị, em đã cho anh tất cả.”

“Về sau, anh bị kẻ gian hãm hại, bị bắt trói rồi bị tống sang nước ngoài. Tình cờ được quý nhân đưa sang nước ngoài.”

“Hôm nay anh đã thành công, không ngờ rằng em lại bị kẻ khác khi dễ, ngay cả con gái của chúng ta cũng bị ngược đãi.”

Nghĩ tới đây, trái tim Tề Thiên Cơ như bị một bàn tay siết chặt, đau đớn không chịu nổi.

Hồi lâu sau, bỗng nhiên anh trợn mắt, đôi mắt sắc bén như dao đằng đằng sát khí: “Thanh, chờ anh! Mặc kệ là ai khi dễ mẹ con em, anh cũng phải làm cho bọn họ trả giá bằng máu!”

… Sau khoảng sáu tiếng đồng hồ, máy bay trực thăng bay thẳng đến biên cảnh. Trải qua một loạt thủ tục thì tiến vào phạm vi lãnh thổ nước Đại Việt, đi thẳng đến thành phố Quang Châu ở tỉnh Lĩnh Nam.

Trên máy bay, Trần Diễn cầm một cái máy tính bảng đi tới: “Đã điều tra xong, đúng là năm năm trước chị dâu sinh ra công chúa Đồng Đồng, hôm nay cô ấy…”

Anh ta muốn nói nhưng lại thôi, sắc mặt ngưng trọng.

“Nói đi!” Tề Thiên Cơ nặng nề mở miệng.

Trần Diễn nói: “Hôm nay là ngày chị dâu tái giá.”

Đáy lòng Tề Thiên Cơ trầm xuống: “Có ý gì?”

Đồng Đồng bị kẻ xấu bắt đi, Dương Mộc Thanh lại muốn tái giá?

Trần Diễn nghiêm nghị nói: “Dựa vào kết quả điều tra, chị dâu và cậu ấm Tần Đông Quang của nhà họ Tần, một trong mười dòng họ lớn ở thành phố Quang Châu, có mối quan hệ rất gần gũi, ngày hôm nay bọn họ sẽ cử hành hôn lễ.”

“Cậu ấm nhà họ Tần tính cách thô bạo, công chúa Đồng Đồng bị anh ta đánh không dưới mười lần. Mà đối với tất cả những chuyện này, dường như chị dâu cũng mặc kệ.”

Nói xong, anh ta đưa máy tính bảng cho Tề Thiên Cơ.

Trong máy tính là ảnh chụp Đồng Đồng.

Trong ảnh, cô bé Đồng Đồng nhỏ nhắn bị đánh đến mức mình đầy thương tích, miệng bị tát sưng vù, trên người còn có rất nhiều vết thương do roi da quật vào, máu thịt mơ hồ, vô cùng thê thảm!

Tề Thiên Cơ nhìn thấy ảnh chụp, mắt anh lập tức đỏ lên.

Rầm!

Anh tức giận không thể kìm nổi, vỗ cái bàn trên máy bay một cái khiến nó nát bấy!

Mắt anh đỏ tươi như máu, rất nhanh đã siết chặt nắm đấm, đằng đằng sát khí cắn răng nói: “Đưa số điện thoại của Dương Mộc Thanh cho tôi.”

Giờ khắc này, sự phẫn nộ trong lòng anh bộc phát tựa như núi lửa sắp phun trào.

Đồng Đồng bị người khác ức hiếp như vậy, Dương Mộc Thanh lại đi nói chuyện yêu đương với công tử nhà giàu, thậm chí còn vứt bỏ con gái để đi đính hôn!

Đó còn là mẹ sao?

Quả thực là không còn nhân tính!

Trần Diễn lập tức điều tra được số điện thoại của Dương Mộc Thanh, anh ta đưa cho Tề Thiên Cơ.

Tề Thiên Cơ gọi điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi: “Alo, ai vậy?

Mộc Thanh đang tắm, không rảnh nghe điện thoại.”

Giọng nói của đàn ông?

Tề Thiên Cơ biến sắc, anh nặng nề nói: “Tôi tìm Dương Mộc Thanh, anh là ai?”

“Tôi là chồng cô ấy, Tần Đông Quang. Anh tìm cô ấy có chuyện gì? Chúng tôi vừa làm xong chuyện, cô ấy đang tắm.”

Ầm!

Tề Thiên Cơ như bị sấm sét đánh xuống đỉnh đầu, cả người đều ngây dại.

Làm xong chuyện!

Tắm!

Nghe được bốn chữ này, Tề Thiên Cơ có cảm giác như đỉnh đầu mình xanh mượt, ngực anh giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, khó chịu đến mức không thở nổi.

Răng rắc!

Trên tay anh hiện lên gân xanh, điện thoại di động lập tức vỡ nát.

Giờ khắc này, lửa giận của Tề Thiên Cơ cuộn trào mãnh liệt, ngay cả ý muốn giết người cũng có.

Con gái bị người khác khi dễ đến mức đó, vậy mà Dương Mộc Thanh lại làm với tên đàn ông buông thả kia?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.