Ông Bố Chiến Thần

Chương 498: Cậu là cái thá gì?




“Hóa ra là cậu cả Vương, không biết cậu cả Vương tìm tôi có chuyện gì?”

Nghe thấy vậy, Trần Hướng Thiên lại lạnh lùng hỏi.

“Cũng không phải là chuyện lớn gì. Chỉ là tôi vốn định tổ chức một buổi hòa nhạc ở phòng hòa nhạc trên tầng cao nhất tháp Lâm Giang, thời gian được định vào thứ Bảy tuần này”.

Nghe xong, Vương Như Long chỉ nhàn nhạt nói, nói đến đây, anh ta cố ý dừng lại.

“Sau đó thì sao?”

Trần Hướng Thiên chỉ hỏi.

“Không biết tại sao cục trưởng Trần lại làm như vậy, tại sao đột nhiên lại hủy buổi hòa nhạc của tôi, khiến tôi phải hoãn lại. Tôi đã mời rất nhiều nhạc sĩ nổi tiếng đến, bởi vậy rất rắc rối”.

Vương Như Long có chút khéo léo nói, Trần Hướng Thiên là nhân vật có quyền lực của thành phố Lâm Giang, cho dù trong lòng có bất mãn, anh ta cũng không không dám nhiều lời.

“Rắc rối của cậu liên quan gì tới tôi. Tầng cao nhất tháp Lâm Giang, cuối tuần này được dùng để phục vụ chuyện rất quan trọng, buổi hòa nhạc của cậu vẫn nên hoãn lại đi!”

Nghe thấy vậy, Trần Hướng Thiên lại lạnh lùng nói.

“Không biết dùng để làm gì, vẫn mong cục trưởng Trần cho tôi một lời giải thích”.

Vương Như Long lại hỏi.

“Muốn giải thích, cậu là cái thá gì? Trần Hướng Thiên tôi làm việc, từ trước đến nay không cần phải giải thích với ai. Nếu cần lời giải thích, kêu Vương Mộng Sinh đến đây, cậu không xứng”.

Trần Hướng Thiên lạnh giọng nói.

“Tôi cũng chỉ hỏi thế thôi, nếu cục trưởng Trần không muốn, vậy tôi không hỏi nữa, làm phiền ông rồi”.

Vương Như Long lại nói, sau khi nghe được câu này, Trần Hướng Thiên trực tiếp cúp máy, ông ta không muốn nói thêm. Muốn lời giải thích liền đến tìm ông ta, cũng không suy nghĩ xem mình có thân phận gì.

“Anh, sao rồi, rốt cuộc tên họ Trần đó nói gì? Fuck, cho rằng nhà họ Vương chúng ta dễ bắt nạt sao?”

Thấy Vương Như Long cúp máy, Vương Như Lực sáp lại, hỏi.

“Không có cách nào khác, chỉ có thể lùi lại”.

Lúc này, Vương Như Long ôm một bụng tức giận, anh ta ồm ồm nói.

“Tên họ Trần này, con mẹ nó, ông ta dám không nể mặt nhà họ Vương chúng ta, anh, anh cho em số điện thoại, em sẽ nói chuyện với ông ta”.

Nghe thấy thế, Vương Như Lực nổi nóng nói.

“Không được”.

Vương Như Long từ chối mà không cần suy nghĩ.

“Tại sao hả anh? Em đã hẹn biết bao cô gái, đều nói sẽ dẫn bọn họ đến phòng hòa nhạc trên tầng cao nhất tháp Lâm Giang, bây giờ biết phải làm sao? Có chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm được, em xấu hổ quá! Em thì không sao, quan trọng là nhà họ Vương không thể mất hết thể diện”.

Vương Như Lực lẩm bẩm.

“Đừng trộn thể diện của em và nhà họ Vương vào làm một”.

Nghe xong, Vương Như Long liếc xéo Vương Như Lực, tức giận nói.

“Vậy giờ phải làm sao?”

Vương Như Lực ủ rũ nói.

“Rốt cuộc là ai, đến nơi mà họ Vương chúng ta đã đặt trước cũng dám cướp?”

Sắc mặt Vương Như Long khẽ lạnh, anh ta lạnh giọng nói.

“Bất kể là ai, Vương Như Lực em nhất định sẽ giết chết hắn”.

Vương Như Lực hung tợn nói.

“Nếu Trần Hướng Thiên không nói, anh sẽ sai người điều tra”.

Vương Như Long lãnh đạm nói.

“Đúng, anh, khi nào điều tra ra nói với em một tiếng, con mẹ nó, thật quá đáng. Nhà họ Vương chúng ta không cần thể diện sao?”

Vương Như Lực hung dữ nói.

“Được rồi, ra ngoài đi, anh sẽ kêu người điều tra, em đừng làm loạn nữa”.

Vương Như Long liếc nhìn em trai mình, nói bằng giọng điệu bình tĩnh.

“Vâng”.

Nghe được lời này, Vương Như Lực cũng đi ra ngoài.

Sau khi Vương Như Lực rời đi, Vương Như Long lấy điện thoại ra, bấm gọi một số điện thoại.

“Lão Trình, buổi hòa nhạc bị hủy rồi, thông báo với bên đó, trấn an các nghệ sĩ piano”.

Vương Như Long lạnh lùng nói.

“Cậu chủ, xảy ra chuyện gì thế? Chúng ta mời biết bao nhiêu người đến, sao có thể nói hủy là hủy chứ, trấn an kiểu gì?”

Đầu dây bên kia, lão Trình vô cùng khó hiểu nói.

“Phòng hòa nhạc trên không đã bị Trần Hướng Thiên trưng dụng, chúng ta buộc phải dời ngày”.

Vương Như Long trầm tĩnh nói.

“Trần Hướng Thiên trưng dụng? Ông ta muốn phòng hòa nhạc trên không làm gì? Thành phố Lâm Giang có biết bao nhiêu là phòng hòa nhạc, tại sao ông ta lại chọn nơi đó, ông ta đang muốn gây khó dễ cho nhà họ Vương chúng ta sao?”

Lão Trình không vui nói.

“Không phải cho ông ta dùng, chắc là cho người khác dùng”.

Vương Như Long vẫn bình tĩnh nói, khiến người ta không thể nghe ra sự thay đổi trong giọng điệu của anh ta.

“Rốt cuộc là ai có máu mặt vậy?

Lão Trình hỏi.

“Tôi cũng không biết, cho nên, tôi cần ông đi điều tra”.

Nghe xong, Vương Như Long lại nói.

“Được, cậu chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân. Bất luận là kẻ nào dám làm chuyện như vậy, đều không nể mặt nhà họ Vương chúng ta, nhất định phải trả giá”.

Lão Trình căm phẫn nói.

“Ừm, đi đi, tôi đợi tin vui từ ông”.

Vương Như Long vẫn không thay đổi giọng điệu, khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ của anh ta.

“Được. Tôi đi ngay đây”.

Lão Trình đáp.

“Ừm”.

Vương Như Long đáp lại một tiếng, sau đó liền cúp máy.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến chiều.

Trong phòng chờ của nhà thi đấu quyền anh ngầm dưới lòng đất Hongdaokou thành phố Lâm Giang, Lôi Hổ đang nằm trên ghế bành, trong tay hắn ta cầm một điếu xì gà hút phì phèo, tận hưởng thời gian rảnh rỗi của mình.

Xung quanh hắn ta có mấy tên đàn em, dường như đang đợi Lôi Hổ lên tiếng vậy.

“Các cậu đứng ở đây làm gì, có chuyện gì thì nói đi”.

Lôi Hổ mở mắt ra nhìn đám người xung quanh, lãnh đạm nói.

“Đại ca, phương pháp hô hấp này tốt thật. Anh xem có thể lấy được mấy thứ hay hay nữa từ chỗ anh Long không. Mấy anh em bọn em làm đi làm lại mấy lần, hì hì, bọn em cảm thấy rất tuyệt, cả người tràn đầy năng lượng, bọn em còn thấy mình mạnh mẽ hơn trước khi bị thương”.

Một tên đàn em bên cạnh Lôi Hổ lén lút thậm thụt nói.

“Cậu nghĩ anh Long là nhà cậu à mà muốn lấy gì thì lấy? Cậu muốn, cũng phải hỏi người ta có đồng ý hay không, lẽ nào cậu muốn cướp sao?”

Nghe thấy vậy, Lôi Hổ liếc xéo tên đàn em, không vui nói.

“Không phải không phải, đương nhiên không phải rồi, em không có ý đó. Ý em là, đại ca rảnh rỗi có thể theo anh Long học chút gì đó, dù sao người như anh Long có kiến thức uyên bác, nhất là trên phương diện luyện võ”.

Đàn em vội vàng phủ nhận, cướp? Cậu ta muốn đấy, nhưng sao cậu ta có thể đánh bại anh Long chứ? Trên đời này, chuyện không thể tưởng tượng nổi nhất có lẽ là chọc tức anh Long này.

“Shit, tôi muốn học, vậy cũng phải xem người ta có đồng ý dạy tôi không!”

Lôi Hổ tức giận nói.

“Đây không phải tùy thuộc vào mối quan hệ giữa anh và anh Long sao, cho dù không vì phúc lợi của anh em chúng ta, anh cũng nên thường xuyên qua lại với anh Long này. Em luôn cảm thấy, trên người anh Long có rất nhiều bảo bối”.

Đàn em bên cạnh Lôi Hổ lại phấn khích nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.