Ông Bố Chiến Thần

Chương 497: Vừa ngốc vừa không biết xấu hổ




“Mọi người tự xem đi, đừng để chậm trễ công việc”.

Nghe được những lời này, Cố Tuyết Cầm chỉ khẽ mỉm cười, sau đó nói. Nói xong, cô xách túi đi vào phòng làm việc của mình.

“Bọn em biết rồi chị Tuyết Cầm”.

Nghe thấy vậy, đám người cũng đáp.

Trở lại phòng làm việc, Cố Tuyết Cầm đóng cửa lại, cô ngồi xuống nhớ lại chuyện tối hôm qua và sáng nay, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, mang theo ý cười ngốc ngếch.

“Đúng là đầu gỗ, vừa ngốc vừa không biết xấu hổ”.

Cố Tuyết Cầm càm rà càm ràm nói, sau đó, cô lấy điện thoại ra nhấp vào Weibo, trên Weibo vẫn tràn ngập các tìm kiếm về Hoàng tử ếch, qua một đêm vẫn chưa hết hot.

“Người yêu của Hoàng tử ếch là fan của Lý Trường Dân, bởi vì một ca khúc mà yêu một người, tác phẩm tâm huyết 10 năm tặng cho người yêu thương, Hoàng tử ếch là hoa đã có chủ”.

Bốn lượt tìm kiếm này đều đứng ở trong top 4, trong đó “Tác phẩm tâm huyết 10 năm tặng cho người yêu thương” vững vàng chiếm giữ vị trí đầu bảng, tiếp theo là “Người yêu Hoàng tử ếch là fan của Lý Trường Dân”.

“Mình cũng là fans của Lý Trường Dân, mình cũng rất thích nhạc của ông ấy”.

Nhìn vào những hotseach này, Cố Tuyết Cầm nói, lúc này, cô thậm chí còn ảo tưởng rằng giá như Long Thiên Tiếu vì cô mà diễn tấu tác phẩm tâm huyết 10 năm này.

Nhưng sau khi nghĩ lại, cô lại lắc lắc đầu, sao có thể, anh là một khúc gỗ cứng ngắc, nếu đã là khúc gỗ, sao anh có thể lãng mạn như vậy được?

Tuy nhiên, đầu gỗ thì đã sao? Ngoài việc khá ngốc ra, cũng không có gì xấu cả, Cố Tuyết Cầm thầm nghĩ, cô cất điện thoại đi, bật máy tính lên bắt đầu làm việc.

“Con mẹ nói, có bệnh hả, buổi hòa nhạc đang yên đang lành, đây là buổi hòa nhạc ở phòng hòa nhạc trên không đó, sao có thể nói lùi là lùi? Fuck, thật xui xẻo. Không phải nhà họ Vương rất đỉnh sao? Một buổi hòa nhạc nói lùi là lùi, còn nói cái gì mà hoãn bởi yếu tố bất khả kháng nữa chứ”.

Lúc này, trong phòng làm việc của Cố Tuyết Cầm truyền đến giọng nói gắt gỏng, cô có thể nghe ra đó là giọng nói của ai, nhưng cô không quan tâm, cô tiếp tục mở máy tính ra bắt đầu chỉnh sửa tài liệu.

Khi Long Thiên Tiếu đến tập đoàn Long Đằng đã hơn 9 giờ.

Hôm nay, Tần Tiểu Manh không ở trong phòng huấn luyện trong nhà mà là ở sân huấn luyện ngoài trời, sân huấn luyện ngoài trời của tập đoàn Long Đằng cũng rất xa hoa, không nói đến trang thiết bị đầy đủ, thiết kế còn vô cùng chuyên nghiệp, dụng cụ rèn luyện sức bền, thiết bị huấn luyện tốc độ, gì cũng có.

Long Thiên Tiếu đến sân huấn luyện ngoài trời, anh ngồi xuống, Tần Tiểu Manh cũng đi tới.

“Ông chú kì quái, chú thấy chiếc ba lô này của cháu thế nào?”

Tần Tiểu Manh lấy chiếc ba lô đặt ở dưới đất đeo lên người, hỏi Long Thiên Tiếu.

Chiếc ba lô mà Tần Tiểu Manh mang là một chiếc ba lô hình con ếch xanh, đại khái là giống một con ếch, trên tay còn cầm một cây đàn.

“Rất xanh!”

Long Thiên Tiếu liếc nhìn, sau đó nói.

“Cái gì mà rất xanh, cháu không hỏi cái này, cháu hỏi chú có thấy đẹp không?”

Nghe thấy vậy, Tần Tiểu Manh tức giận nói.

“Màu xanh rất đẹp!”

Nghe xong, Long Thiên Tiếu lại nói.

“Chú có thể đừng nhắc tới xanh được không?”

Tàn Tiểu Manh cạn lời nói.

“Màu sắc rất đẹp”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Thế có khác gì nhau!”

Tần Tiểu Manh hoàn toàn cạn lời.

“Trên đầu không có xanh, sao có thể sống vui vẻ được?”

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Hứ, không có mắt thẩm mĩ, đây là phiên bản mới nhất của ba lô Hoàng tử ếch, ok? Trong mắt chú chỉ có xanh thôi sao? Chú thật không có mắt thẩm mĩ mà! Chú biết Hoàng tử ếch chứ?”

Tần Tiểu Manh vô cùng cạn lời nói.

“Không biết”.

Long Thiên Tiếu đáp.

“Cắt, cháu biết ngay là chú không biết mà, một ông chú không có kiến thức. Hoàng tử ếch, bạn trai quốc dân mới, từng trở nên nổi tiếng ở nhà hàng âm nhạc Sênh Vũ với bài hát Dấu vết mưa, Lý Trường Dân- nhà soạn nhạc nổi tiếng nước Hàn Bắc và là tác giả của ca khúc Dấu vết mưa đã nói rằng màn trình diễn của Hoàng tử ếch đã mang lại sức sống mới cho Dấu vết mưa. Chiếc ba lô ếch này của cháu được làm phỏng theo Hoàng tử ếch, chỉ có một chiếc duy nhất ở thành phố Lâm Giang. Chiếc duy nhất nằm trong tay cháu, chính là chiếc mà cháu đang đeo trên người”.

Tần Tiểu Manh lại lắc lắc ba lô trên người, cô bắt đầu khoe khoang.

“Sở thích của mấy người có tiền các cháu thật đặc biệt. Còn gọi là bạn trai quốc dân nữa, không chừng người ta là một ông chú bằng tuổi chú đó!”

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ lắc đầu nói.

“Sao có thể, chú đừng có ở đây mà vu oan bôi nhọ Hoàng tử ếch của cháu!”

Tần Tiểu Manh không vui nói, nghe xong, Long Thiên Tiếu lại cứng họng không nói nên lời, chính anh cũng không hiểu, anh chỉ chơi một bản nhạc, đeo mặt nạ ếch xanh, sao lại trở thành Hoàng tử ếch rồi.

Nếu lúc đó anh đeo mặt nạ gián, chẳng phải bây giờ anh trở thành Hoàng tử gián rồi sao?

Quá thô tục, đám người này!

“Tinh tinh tinh!”

Cũng vào đúng lúc này, điện thoại Long Thiên Tiếu vang lên, Long Thiên Tiếu lấy điện thoại ra, anh nhìn vào màn hình hiển thị, thấy Trần Hướng Thiên gọi tới, anh liền đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi bước ra ngoài, Long Thiên Tiếu mới nghe máy.

“Có chuyện gì sao?”

Vừa kết nối, Long Thiên Tiếu liền hỏi.

“Cậu Long, bên phía tháp Lâm Giang đã sắp xếp ổn thỏa rồi, không có vấn đề gì nữa”.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cung kính của Trần Hướng Thiên.

“Cảm ơn, ông không gặp phải rắc rối gì chứ? Phía nhà họ Vương dễ nói chuyện vậy sao?”

Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.

“Không cần cảm ơn, đây là chuyện tôi nên làm, chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm xong, quả thực tôi có chút hổ thẹn với sự bồi dưỡng và dìu dắt của Nam Cảnh bao nhiêu năm qua”.

Trần Hướng Thiên từ tốn nói.

“Về phần rắc rối, có một chút, nhưng nhà họ Vương cũng không dám làm gì, dù sao tôi cũng có thể xử lý những chuyện này. Phải biết rằng, bây giờ nhà họ Vương đang vướng vào kiện tụng, nếu bọn họ gây thêm chuyện, vậy thì đối với bọn họ mà nói, chắc chắn rất bất lợi, cho nên, bọn họ cũng có chút kiêng nể”.

Trần Hướng Thiên lại nói tiếp.

“Ừm, nếu ông không thể giải quyết rắc rối, có thể trực tiếp nói với tôi”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên nói.

“Cảm ơn cậu Long, có rắc rối gì tôi nhất định sẽ nói với cậu”.

Nghe xong, Trần Hướng Thiên có chút cảm động nói.

“Cậu Long, nếu không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy trước đây, đang có điện thoại gọi tôi!”

Lúc này, Trần Hướng Thiên có chút vội vàng nói.

“Được, ông làm việc đi!”

Long Thiên Tiếu đáp.

Sau khi chào tạm biệt Long Thiên Tiếu, Trần Hướng Thiên vội vàng cúp máy, kết nối với cuộc gọi vừa gọi đến.

“A lô, cho hỏi ai vậy?”

Giọng điệu Trần Hướng Thiên trở nên lạnh lùng, ông ta cố ý hỏi.

“Cục trưởng Trần, là tôi, Vương Như Long, sao, ông không biết tôi à?”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có chút lạnh lùng của Vương Như Long.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.