Ông Bố Chiến Thần

Chương 464: Chiến thần bất bại




“Bụp bụp bụp!”

Tiếng cơ thể bị va chạm truyền đến, Lôi Hổ sắp khóc đến nơi rồi, mẹ nó, biến thái quá mà, trên đời này sao lại có người dị thường đến như vậy?

Họ đều là võ sĩ chuyên nghiệp, cái gì gọi là võ sĩ chuyên nghiệp? Chính là những người dựa vào đánh đấm để kiếm ăn, những tay đấm này đều là những người được huấn luyện đặc biệt và có kinh nghiệm chiến đấu, họ mạnh hơn người thường rất nhiều.

Nhưng một cao thủ như vậy đứng trước mặt Long Thiên Tiếu chỉ giống như giấy dán thôi.

Những cú đánh của Long Thiên Tiếu dường như có sức mạnh ngàn cân và hầu hết mọi người đều không thể nắm bắt được, cái này cũng quá đáng sợ đi? Trong đám đông, những người đối địch với anh hay thậm chí mới đối mặt đều đã bị hạ gục và bị thương.

“Không ổn rồi, lão đây chịu không ổn rồi, tôi chịu thua, tôi phải trèo ra ngoài, anh ta quá đáng sợ, căn bản không phải người!”

Một võ sĩ kéo lê chân, dùng hai tay chống đỡ, bò ra hướng ngoài võ đài. Ở trong đó, hắn ta cảm nhận sâu sắc được, xét về thực lực mà nói, uy lực của Long Thiên Tiếu không chê vào đâu được.

Thân hình không phải quá cường tráng nhưng thực lực lại hoàn toàn không tương xứng với thể hình, quả là kinh người. Đáng sợ nhất chính là trong nháy mắt khi hắn ta bị đánh ngã, hắn đã cảm giác được Long Thiên Tiếu cố ý thu lại một phần sức lực.

Mẹ nó, người ta còn chưa dùng hết sức lực, nếu dùng hết lực không phải đánh chết bọn họ rồi sao.

Đùa cái gì vậy, người ta đánh hai mươi người bên mình, còn giữ lại mình, còn muốn chơi trò gì đây?

“Haz haz, tôi cũng muốn rời đi, căn bản không động đậy được rồi!”

Một người ói máu khập khiễng đi ra ngoài đường kết giới, hắn ta mới vừa ra khỏi kết giới, một người từ trên trời rơi xuống ngã lăn về phía hắn.

“Tôi đã nói nhận thua rồi, sao còn không buông tha cho tôi chứ?”

Người kia sau khi nói xong câu này, liền trực tiếp hôn mê.

“Woa, quá mạnh bạo quá dữ rồi, tuyệt quá, cháu cũng muốn học loại võ công này”.

Tần Tiểu Manh nhìn thấy một màn này liền vỗ tay hoan hô, cô ấy chưa từng thấy trận chiến nào kịch tính như vậy, quả thực rất ác liệt.

Đợi sau khi trên võ đài ít người hơn rồi, Long Thiên Tiếu lại chuyển sang môn võ khác, lại dùng Thái Cực Quyền và thật dễ dàng để anh đối phó với nhóm người kia. Chỉ có điều nhóm người đang ở chỗ này giờ phải chịu không ít chấn thương, dưới sức ép của Long Thiên Tiếu, bọn họ cảm giác không ổn một chút nào.

Đây hoàn toàn là quá trình áp chế, áp chế đến mức họ không thở nổi, thực sự là điên rồi, đúng thật người này không phải người bình thường, một người có thể đánh bại rất nhiều võ sĩ chuyên nghiệp, điều này căn bản đến ma quỷ cũng khó có thể làm được.

Lôi Hổ nhìn cảnh này tim hắn ta nhảy lên liên hồi, miệng không ngừng giật giật, hắn ta vốn tưởng rằng có nhiều cao thủ như vậy chắc chắn sẽ cân được Long Thiên Tiếu, bây giờ xem ra là hắn ta suy nghĩ quá nhiều rồi.

Những cao thủ chuyên nghiệp của hắn, hiện giờ đã bị Long Thiên Tiếu an bài thỏa đáng cho rồi.

Cố Tuyết Cầm nhìn thấy một màn này trong đôi mắt xinh đẹp lóe sáng lên, thiếu chút sáng như những ngôi sao, có người phụ nữ nào không thích người đàn ông dũng mãnh chứ, cảnh tượng Long Thiên Tiếu lấy một địch nhiều người giống như một vị chiến thần bất bại sừng sững trong hàng vạn quân lính.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chớp mắt đã gần ba mươi phút, bên trên võ đài chỉ còn lại một mình Long Thiên Tiếu đang đứng đó.

Long Thiên Tiếu lúc này, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, sau khi xong hết thảy, hiện trường là một mảng yên tĩnh.

“Bang bang bang!”

Tần Tiểu Manh là người đầu tiên có phản ứng, cô ấy giống như một kẻ ngốc vỗ tay liên hồi, trận chiến này thật sự quá đỉnh quá mãn nhãn rồi, Long Thiên Tiếu trong cả quá trình đều áp chế, thể hiện sức mạnh tuyệt đối của mình, trên đời này làm sao có người mạnh đến vậy chứ?

“Bang bang bang!”

Mọi người cũng bị tiếng vỗ tay của Tần Tiểu Manh làm cho bừng tỉnh, đám đông cũng phải choáng váng, đám người sau khi hoàn hồn lại, tất cả đều vỗ tay. Một người có thể hạ gục nhiều người như thế, thật sự quá đỉnh rồi.

Cố Tuyết Cầm cũng hận không thể nhảy lên, nhìn người đàn ông trên võ đài, trong mắt tràn ngập vẻ tán thưởng và sùng bái.

Một người đàn ông có thực lực như vậy, đi chỗ nào mà chẳng kiếm sống được, thế nhưng mấy năm nay anh vẫn lựa chọn nhà họ Cố, vẫn luôn ở trong nhà, tổn tại cứ như một tên vô dụng ăn bám, điều này rốt cuộc là tại sao chứ?

Thời gian năm năm qua, cô chưa từng hiểu hết người đàn ông này rốt cuộc ưu tú đến nhường nào?

“Anh Long sức mạnh hơn người, không có đối thủ, Lôi Hổ tôi tâm phục khẩu phục rồi!”

Lôi Hổ lại có chút hào sảng nói, hôm nay hắn quả thực quá kinh ngạc!

Hắn đã từng thấy qua rất nhiều cao thủ, nhưng cao thủ giống Long Thiên Tiếu lấy một địch mười, thậm chí mấy chục người như vậy thì hắn ta chưa từng thấy.

Nếu như trên chiến trường, những người giống anh Long e rằng cũng phải là vị tướng đứng đầu trong hàng ngàn vạn binh lính đi?

“Các người còn có ai muốn lên nữa không?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy, thản nhiên hỏi.

“Lôi Hổ tôi bất tài, muốn thử qua thân thủ của anh Long một chút. Nếu anh Long đánh bại tôi, tôi có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của anh”.

Lúc này, Lôi Hổ đứng dậy, chắp tay nói với Long Thiên Tiếu.

“Nếu anh đã muốn thử, vậy tôi sẽ đáp ứng anh”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ lãnh đạm đáp.

“Ông nội tôi Đông Hải Lục Huyền Cơ, trong tay thầy Long cũng không thể đánh quá ba chiêu”.

Lúc này, Lục Thanh Dao lên tiếng, lời này là cô ấy nói cho Lôi Hổ nghe, ở trong mắt cô ấy, Lôi Hổ đã không xứng làm đối thủ của thầy.

Tập luyện võ đạo, người mạnh sẽ được tôn trọng, đến cả ông nội mình còn không phải là đối thủ của thầy thì Lôi Hổ lại càng không cần phải nói.

“Thì ra cháu là cháu gái của ông Lục, thay tôi gửi lời hỏi thăm đến ông nội cháu”.

Lôi Hổ nghe thấy vậy, khẽ cau mày sau đó nói. Lục Huyền Cơ bất luận là ở Đông Hải hay mấy tỉnh gần Đông Hải đều tương đối có tiếng, Lôi Hổ đương nhiên cũng biết đến Lục Huyền Cơ.

Nhưng với thực lực đó của Lục Huyền Cơ mà cũng không đánh quá ba chiêu trong tay Long Thiên Tiếu, điều này có phải quá kinh khủng rồi không?

Như vậy xem ra, mấy tên võ sĩ chuyên nghiệp này ở trong mắt Long Thiên Tiếu còn không bằng mấy đứa trẻ con, không bằng tùy ý trêu đùa một đứa trẻ con.

“Cháu thay ông nội cảm ơn đại ca Lôi Hổ”.

Lục Thanh Dao đáp.

“Tuy rằng tôi biết mình không phải đối thủ của anh nhưng tôi vẫn muốn thử, vẫn có chút không cam lòng”.

Lôi Hổ cởi bộ đồ tập luyện trên người xuống, cả người lộ rõ từng đường cong cơ bắp, hắn ta chỉ hơi dùng sức một chút cơ bắp trên người đã nổi lên, kết hợp với làn da nâu đen, cả người nhìn qua cứng rắn như tảng đá.

Người bên ngoài nhìn thấy chỉ cảm giác bên trong cơ thể hắn ta ẩn chứa sức lực vô hạn.

Nếu so sánh cơ thể Long Thiên Tiếu với Lôi Hổ thì kém hơn rất nhiều, Long Thiên Tiếu tuy nhìn cũng rất cường tráng nhưng không được khoa trương như Lôi Hổ, bởi bộ dạng của Lôi Hổ lưng hùm vai gấu rất lực lưỡng.

“Anh Long, Lôi Hổ tôi cả đời đều chuộng võ, nếu như có thua cũng tâm phục khẩu phục”.

Lôi Hổ làm ra một tư thế, sau khi cơ thể dùng lực căng ra, nhìn qua càng thêm khủng, gân xanh cũng nổi lên.

Long Thiên Tiếu nhìn thấy cơ thể này của Lôi Hổ, anh cũng hơi nhăn mày lại, có thể luyện tập thành như vậy, về phương diện rèn luyện Lôi Hổ quả thực hẳn rất công phu. Kiểu cơ bắp này không phải kiểu cường tráng như nhà vô địch thể hình chỉ để nhìn mà không thể dùng, chính là kiểu cường tráng mà từng phần cơ bắp đều tràn đầy sức mạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.