Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp Thường Ninh

Chương 8: Chap-9




Chương 9: Dám bắt nạt vợ của anh!

Vietwriter

**********

Sở Nguyệt mở miệng, muốn nói gì đó rồi lại không thể nói được gì.

Tuy rằng lời nói của Lý Phỉ Phỉ khiến cho cô cảm thấy bất mãn, nhưng cuối cùng đó cũng là sự thật, cô thật sự không biết nên làm gì bây giờ.

Sau khi cúp điện thoại, cô ngồi xổm xuống bên đường bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở.

Đúng lúc này Thường Ninh ngồi trong xe taxi đến trước ngân hàng Tứ Hải.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, tình cờ nhìn thấy Sở Nguyệt đang ngồi xổm ở nơi đó.

Anh nhanh chóng kêu xe taxi dừng lại.

"Vợ ơi, em làm gì ở đây vậy?" Anh ôm con bước nhanh đến trước mặt Sở Nguyệt.

Sở Nguyệt nghe được giọng nói của anh liền ngẩng đầu.

Nhìn thấy bộ dáng khóc sướt mướt của cô, Thường Ninh nhìn thấy vừa xót xa, vừa đau lòng.

"Vợ ơi, em làm sao vậy? Ai bắt nạt em?"

Trong lòng anh thậm chí nảy sinh một tia tức giận, kẻ nào gan lớn như thế, dám bắt nạt vợ của anh!

Mặc dù Sở Nguyệt hơi bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Thường Ninh, nhưng cô hoàn toàn không có tâm trạng để quan tâm Thường Ninh tới đây làm gì.

Ngược lại nỗi oán giận trong người trong như tìm được chỗ trút ra.

Cô giận dữ hét lên với Thường Ninh: "Anh quản được sao! Sáng sớm đã không thấy người, cho dù tôi có bị người ta bắt nạt, đồ vô dụng như anh có thể làm gì được?"

Thường Ninh bị Sở Nguyệt mắng khiến cho sắc mặt anh trắng bệch.

Anh chưa từng nhìn thấy vợ của mình tức giận đến như vậy.

Nhất định là cô đã chịu uất ức rất lớn cho nên mới trở nên như thế.

Sở Nguyệt càng nói càng kích động, sau đó cô đứng lên.

"Từ lúc kết hôn với anh, tôi luôn gặp xui xẻo. Bị gia tộc xa lánh, bị người ngoài khinh thường, ngay cả công ty cũng liên tiếp xảy ra khủng hoảng, anh ngoại trừ ở nhà chăm con thì còn có thể làm gì? Làm gì được chứ?"

"Nhưng... Nhưng vợ à, đứa con... Dù sao cũng cần có người chăm sóc mà!" Thường Ninh cúi đầu hèn nhát nói.

Sau khi sinh con, bố mẹ vợ còn không thèm nhìn đứa bé, sau đó mượn cớ đi ra ngoài du lịch, đến bây giờ vẫn chưa quay về.

Mẹ của anh là Cam Cần lại bằng lòng chăm sóc đứa bé, nhưng Sở Nguyệt không muốn. Cô không thích Cam Cầm.

Cho nên đứa bé chỉ có thể để anh chăm sóc.

Cô nhìn bộ dạng của anh.

Sở Nguyệt cười tự giễu, trong nụ cười mang theo vài phần thê lương, nói: "Có lẽ đây là số mệnh của anh, đúng, đứa bé dù sao cũng cần có người chăm sóc, vì vậy tôi không nên kỳ vọng điều gì ở anh cả!"

Lúc này, đứa bé nằm trong lòng của Thường Ninh với hai tay về phía Sở Nguyệt muốn cô bế nó.

Trong ánh mắt của Sở Nguyệt lóe lên một tia ôn nhu.

Nhưng cô cũng không bế đứa bé mà chỉ xoa đầu của nó rồi nói: "Đưa con về nhà đi."

Sau đó cô xoay người bước đi, cô còn có hẹn gặp mặt Lý Phỉ Phỉ.

"Vợ ơi, nói cho anh biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thường Ninh vội vàng kéo cánh tay của Sở Nguyệt, quan tâm hỏi.

Nhìn thấy Sở Nguyệt như vậy, anh thật sự rất lo lắng.

"Bỏ tay của anh ra!" Sở Nguyệt lạnh lùng nói.

Thường Ninh nhanh chóng buông lỏng tay ra, hơi lo lắng gãi đầu: "Vợ à, có phải là chuyện vay tiền không? Em yên tâm đi, chuyện này em không cần lo lắng, bây giờ anh chuẩn bị tiếp quản ngân hàng Tứ Hải, đến lúc đó em muốn có bao nhiêu vốn cũng không thành vấn đề!"

Mà Sở Nguyệt nghe thấy lời nói của anh, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, trong mắt lại lộ ra sự tuyệt vọng.

Thường Ninh sợ tới mức bị sốc, lời anh nói đều là sự thật, cho dù vợ của anh không tin thì cô cũng không nên khóc.

Thấy vợ khóc, Thường Ninh cũng không biết làm sao.

"Có tiền đồ đấy, bây giờ lại biến thành mở ngân hàng rồi, được, tốt lắm!"

Sở Nguyệt cười khổ, không để ý đến Thường Ninh nữa, lảo đảo rời khỏi đó.

Thường Ninh cũng không đuổi theo, trong đầu anh chỉ có hình ảnh Sở Nguyệt với nụ cười khổ sở đâm sâu vào tim anh đau đớn.

Anh biết cho dù có đuổi theo thì Sở Nguyệt cũng sẽ không tin tưởng anh, không cho anh cơ hội để giải thích.

"Vợ à, một ngày nào đó em sẽ tin tưởng, lời anh nói đều là sự thật!"

Lúc này ở cửa ngân hàng Tứ Hải, Mã Đức Thọ dẫn đầu một nhóm nhân viên, xếp thành hàng chờ đợi chủ tịch mới đến.

Tuy rằng trên đầu ông ta có một miếng băng gạc, bộ dạng trông hơi buồn cười, nhưng vẻ mặt của ông ta rất phấn khởi.

Ngân hàng Tứ Hải là ngân hàng đầu tư cổ phần, tuy rằng không thể so sánh với một số ngân hàng lớn trong nước, nhưng cũng là ngân hàng dẫn đầu trong số các ngân hàng thương mại, có nhiều chi nhánh ngân hàng trên cả nước.

Ông ta nghĩ thầm, nếu lần này ông ta có thể nịnh bợ được chủ tịch mới này, nói không chừng ông ta có thể trở thành chủ tịch của ngân hàng chi nhánh, khiến cho con đường làm quan rộng mở, tiền đồ xán lạn.

Tất cả những nhân viên nữ đều trang điểm đẹp đẽ, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.

Thậm chí còn có một vài người lớn gan, cố ý cởi thêm vài chiếc cúc áo, để lộ ra đường nét sự nghiệp.

Các cô nghe nói chủ tịch mới là người trẻ tuổi, nếu có may mắn được nhìn trúng thì có thể một bước lên mây rồi.

Trong lúc đó, họ đang trông mong chờ đợi.

Thường Ninh ôm đứa bé đi tới.

Nhìn anh ôm đứa bé, bộ dạng trông nghèo khó và túng thiếu đến cùng cực.

Không cần Mã Đức Thọ ra lệnh, nhân viên bảo vệ lập tức quát lên: "Hôm nay ngân hàng của chúng tôi không làm việc, mau đi đi!"

Thường Ninh dừng bước, nói: "Vì sao lại không làm việc?"

"Không làm là không làm, anh dong dài như vậy làm gì, nếu anh còn không cút đi, cẩn thận chúng tôi không khách khí đâu!" Vài tên bảo vệ giơ cây gậy cao su trong tay lên.

Hôm nay cũng lúc để bọn họ thể hiện, không thể để một số người lộn xộn, ảnh hưởng đến sự xuất hiện của chủ tịch mới.

Nếu Thường Ninh ăn mặc lịch sự hoặc là lái xe đến thì có lẽ bọn họ còn cư xử lịch sự một chút.

Nhưng lịch sự với một người nghèo kiết hủ lậu, thật là lãng phí thời gian của bọn họ.

"Chào anh, hôm nay chúng tôi thực sự không tiện tiếp khách, bởi vì hôm nay chủ tịch mới của chúng tôi muốn tới kiểm tra xem xét, cho nên mới tạm dừng tất cả công việc, hay là ngày mai anh lại đến nhé."

Đúng lúc này, có một nhân viên xinh đẹp bước tới, thái độ chân thành và lịch sự nói với Thường Ninh.

Cô ta nhìn thấy Thường Ninh ôm một đứa bé, nếu thật sự nảy sinh xung đột với bảo vệ thì ngộ nhỡ làm đứa bé bị thương sẽ không tốt.

Sau khi nói xong, cô ta nhìn thấy đứa bé rất đáng yêu cho nên còn đùa giỡn với nó một chút.

Nhưng hành động của cô lập tức bị đồng nghiệp cười nhạo.

Lịch sự với một người nghèo kiết hủ lậu, quả thực là đầu óc có vấn đề.

Bọn họ lại càng khinh bỉ Thường Ninh hơn.

Đặc biệt là các nhân viên nữ để lộ đường nét sự nghiệp.

Xem Thường Ninh giống như một tên ăn mày, thậm chí còn tỏ ra chán ghét sợ Thường Ninh nhìn lén đường nét sự nghiệp của bọn họ, nhanh chóng lấy tay che lại.

Bọn họ là muốn để cho chủ tịch mới thưởng thức, không thể để tên nghèo kiết hủ lậu này chiếm tiện nghi được.

Thường Ninh hoàn toàn không để ý để những người đó, nhưng anh có ấn tượng rất tốt với nữ nhân viên này.

"Thật ra tôi đến đây không phải để giải quyết công việc, tôi chính là..."

Anh đang chuẩn bị nói, tôi là chủ tịch mới của các người.

Nhưng lúc này Mã Đức Thọ lạnh lùng ngắt lời anh, nói: "Không cần biết là cậu tới đây làm gì, bây giờ lập tức cút đi!"

Một tên hôi hám nghèo nàn chạy tới nói ríu rít, thật sự ảnh hưởng đến tâm trạng của ông ta.

Thường Ninh nhìn thoáng qua ông ta, thấy trên đầu của ông ta quấn một cái băng gạc, bộ dạng trông rất kiêu ngạo.

Anh hỏi nhân viên nữ kia: "Ông ta là ai vậy?"

"Ông ta là giám đốc Mã của chúng tôi. Anh à, anh mau đi đi, nếu anh thật sự có việc gì muốn làm thì ngày mai hãy đến, tôi sẽ tự mình xử lý giúp anh."

Nhân viên nữ nhỏ giọng thúc giục, rõ ràng cô ta rất sợ Mã Đức Thọ.

Mà lúc này trong mắt của Thường Ninh lóe lên một tia lạnh lùng, thì ra người kia chính là giám đốc Mã.

Tuy rằng anh không biết vợ của mình đã xảy ra chuyện gì ở ngân hàng Tứ Hải, nhưng không khó để nghĩ, nhất định là tên giám đốc Mã này bắt nạt vợ của anh.

"Cô có thể giúp tôi một việc được không?"

Nhân viên nữ khẽ mở miệng, cô không biết Thường Ninh muốn làm gì, bởi vì lúc này mấy nhân viên bảo vệ đã đi về phía Thường Ninh.

"Giúp tôi bế đứa bé một lát, cảm ơn!"

Thường Ninh trực tiếp nhét đứa bé vào trong lòng của nhân viên nữ, sau đó đi về phía Mã Đức Thọ.

"Ông là giám đốc Mã đúng không?"

Giọng nói hơi lạnh lùng, khiến cho Mã Đức Thọ rất không bằng lòng.

"Tiểu tử thối, bản giám đốc là người để cậu có thể hô to gọi nhỏ sao?"

Bốp!

Thường Ninh đá thẳng vào cái bụng bự của Mã Đức Thọ!

Mã Đức Thọ hét lên một tiếng, sau đó bay xa 4 5 mét.

Ruột của ông ta sắp bị đá văng ra, ông ta nằm lăn ra nôn như sông cuộn biển gầm.

Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người rất kinh ngạc.

Nhân viên nữ ôm đứa bé kia, cả người hoàn toàn choáng váng.

Cô ta không ngờ tới, lá gan của Thường Ninh lại lớn như vậy, dám đánh cả giám đốc Mã của bọn họ.

Nhưng trong lòng của cô ta cũng cảm thấy khá hả dạ. Phải biết là bình thường cô ta không ít lần bị giám đốc Mã quấy rối, bởi vì cô ta không nghe theo cho nên nhiều lần bị ông ta gây khó dễ.

"Tiểu tử thối, cậu... Cậu dám đánh tôi?"

Mã Đức Thọ khó khăn đứng dậy từ dưới đất, cả người run rẩy chỉ vào Thường Ninh.

"Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì? Đánh, đánh chết cậu ta cho tôi!"

Nhìn thấy đám nhân viên bảo vệ đứng ngây ngốc một chỗ, ông ta tức giận hét lớn một tiếng.

Sau khi gầm lên, còn phun ra một ngụm máu tươi.

Ngoại trừ việc bị đá quá mạnh, ông ta còn tức giận đến hộc máu. Trước đó bị một con đàn bà thối đánh vào đầu, bây giờ còn chưa đầy một ngày, lại bị một tên tiểu tử thối từ đâu ra đá vào bụng suýt chút nữa vỡ ra.

Phổi của ông ta như sắp nổ tung!

Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.