Chương 52: Bà chủ!
**********
Cô mim cười nói:
"Làm sao mình có thể để cho cậu đi làm cùng mình, mình còn phải cảm ơn cậu đã cho mình vay khoản tiền kia. Nhưng mà bây giờ nhà máy mới bắt đầu làm việc, nhân viên còn không đủ, nếu không cậu lấy thân phận đối tác tới giúp mình?"
"Không được, mình chỉ muốn đi làm cùng cậu thôi, bà chủ!" Lý Phi Phỉ nói.
"Cậu kêu mình là gì?" Sở nguyệt sững sốt, cô luôn có cảm giác hôm nay Lý Phỉ Phỉ nói chuyện có chút kỳla.
Lý Phỉ Phi mất tự nhiên cười một tiếng, "Nếu đi làm cùng cậu, đương nhiên phải gọi cậu là bà chủ."
Cô rất muốn nói với Sở Nguyệt, chồng cậu có tập đoàn trị giá hàng triệu, cậu đương nhiên là bà chủ, nhưng cô lại không dám.
Sở nguyệt lắc đầu cười một cái, "Được rồi, giữa hai chúng ta còn làm khách khí như vậy làm gì. Nhưng cậu có thể tới giúp mình, mình rất vui."
"Sở Nguyệt, trước kia mình đối với cậu như vậy cậu thật sự không trách mình sao?"
"Cậu còn nói những việc này làm gì tất cả đều đã qua rồi, huống chi không có cậu ngay cả nhà máy nhỏ này mình cũng không có."
Lý Phỉ Phỉ mấp máy môi muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không dũng khí đem chuyện Thường Ninh nói ra.
Thời điểm Sở Nguyệt dẫn Lý Phi Phi làm quen nhà máy.
Sở An Hải mang theo một đám người, khí thế hung hăng đi tới.
"Bác cả, mọi người tới đây làm gi?" Sở Nguyệt thấy họ dàn trận như vậy, kinh hãi hỏi.
"Làm gì? Chính cô đã làm chuyện tốt gì, trong lòng cô không rõ sao? Cô ghen tị Gia Lượng thay cô tiếp quản công ty nên cô để ngân hàng Tứ Hải thu hồi khoản vay kia , tôi trước kia làm sao lại không nhìn ra tâm tư cô thâm độc như vậy!"
Mặt Sở An Hải âm u nổi giận nói.
"Cháu không có!" Sở Nguyệt oan uống nói: "Chuyện này không liên quan tới cháu."
"Không liên quan tới cô? Tiền là cô vay, cô dám nói mình không liên quan? Cô còn dám không nhận điện thoại của ông cụ, lại còn tắt điện thoại đây rõ ràng là có tật giật mình!" Sở An Hải cười lạnh nói.
Thấy bộ dạng này của bác cả, Sở Nguyệt biết rằng chuyện này cho dù cô có giải thích thế nào đi nữa ông cũng không tin.
"Hừ, tôi tới cũng không phải vì khoản tiền kia, Gia Lượng đã cầm con dấu của ông nội cô đi ngân hàng Tử Hải, chút bản lĩnh nhỏ của cô không thể nào ảnh hưởng tới chúng tô."
Sở An Hải thấy Sở Nguyệt không lên tiếng, lại hừ lạnh một tiếng.
Nghe vậy trong lòng Sở Nguyệt dâng lên một dự cảm xấu:
"Vậy bác cả tới đây để làm gì?" "Ông nội cô đã nói, nhà các người bây giờ đã không có tư cách quản lý nhà máy này bây giờ các người lập tức dọn đồ cút ra khỏi nơi này!"
Lúc này sắc mặt Sở Nguyệt tái nhot, "Tại sao ông nội lại phải thu hồi nhà máy này?"
Thường Ninh đã thật sự nói đúng, bọn họ không có hợp đồng sở hữu mảnh của đất này vậy nên bất cứ lúc nào ông nội cũng có thể thu hồi nhà máy.
Chẳng qua là cô không nghĩ tới nhanh như vậy ông nội đã cho thu hồi rồi.
Cô vừa mới bắt đầu, ông nội đã muốn lấy đi nhà máy, trong lòng cô rất thất vọng về Sở lão gia và nhà họ Sở.
"Cô còn dám nói, không phải vì một nhà các người thì hôm qua tôi sẽ bị đuổi ra khỏi phủ thống lĩnh sao?" Sở An Hải oản hận nói.
Lúc này vợ chồng Sở Sơn Hà biết chuyện đã chạy đến, bọn họ biết chuyện nhanh như vậy là vì trước khi đến Sở
An Hải đã gọi điện thoại cho họ.
"Anh cả, anh không thể thu hồi nhà máy của chúng em, nếu không một nhà chúng ta phải lấy cái gì để ăn đây?"Nghe nói họ muốn thu hồi nhà máy, Sở Sơn Hà hoảng sợ.
"Đúng vậy, anh cả, anh thu hồi nhà máy này còn không phải là ép nhà chúng em vào đường cùng sao?" Trần Di cảm thấy bất công vì vậy cả giận nói.
"Đây là ý của ba, nhà các người không phải rất đắc ý sao?
Nếu Có ý kiến gì thì tự đi tìm ba nói đi!" Sở An Hải lạnh lùng nói.
Nhớ đến cả nhà bọn họ ngày hôm qua ở phủ thống lĩnh nở mày nở mặt như vậy, còn chính mình lại chật vật không chịu nổi, trong lòng ông ta nổi lên tức giận.
"Nhưng nhà em vừa mới đầu tư thêm ba triệu muốn thu hồi nhà máy, cũng phải trả ba triệu lại cho chúng em!"
Nhắc tới ông cụ, Sở Sơn Hà cũng có chút sợ hãi, huống chi ông vốn đã rất sợ người anh cả này, chẳng qua là thu hồi một cái nhà máy nhỏ mà thôi, nhưng tiền không thể không lấy, vậy nên ông nhắm mắt lấy dũng khí nói một câu.
"Đúng vậy, phải tiền trả lại chúng em mới được." Thấy vậy Trần Di cũng vội vàng nói.
"Nếu như là tiền đầu tư của nhà máy đương nhiên cũng là tiền của Sở gia, các người còn có mặt mũi mà đòi!" Sở An Hải mắng.
"Anh cả, anh vậy là không nói phải trái!" Lúc này Trần Di không phục nói.
"Đúng, anh không nói phải trải!" Sở Sơn Hà đã tức giận tới mức mặt đỏ bừng nói một câu.
"Nói phải trái? Các người cùng tôi nói phải trái?"
Sở An Hải chỉ vào lỗ mũi Sở Sơn Hà, mắng: "Mày là đồ phế vật, những năm qua mày đã làm được gì, năm đó mày chút nữa hại Sở gia trắng tay còn dám cùng tao nói phải trải!"
Nghe vậy Sở Sơn Hà lập tức cúi thấp đầu xuống, không dám lên tiếng nữa.
Ngay cả Trần Di cũng có không nói được lời nào,
Chuyện năm đó, chính là khúc "xương mềm"của cả nhà bọn họ.
Sở Nguyệt đang định nói gì đó, thì lúc này Lý Phi Phi lại đột nhiên kéo cô một cái: "Để mình!"
Sau đó, cô đi tới bên cạnh Sở An Hải: "Ông là bác cả của Sở Nguyệt đúng không, thật ra thì ông không thể thu hồi nhà máy!"
Sở An Hải chưa tới nhà Sở Nguyệt được mấy lần, đương nhiên không biết Lý Phỉ Phỉ, vậy nên lạnh lùng nhìn cô một cái: "Cô là ai, nơi này có chuyện của cô sao?" "Tôi là bạn tốt của Sở Nguyệt Lý Phỉ Phi, cũng là đổi tác của nhà máy, ba triệu kia là tôi đầu tư!" Lý Phi Phỉ nói.
"Cô đầu tư?" Sở An Hải nhíu mày một cái.
Vợ chồng Sở Sơn Hà nghe vậy cũng giật mình, Sở Nguyệt rõ ràng nói với bọn họ là cô mượn được, bây giờ làm sao lại thành của người khác đầu tư rồi.
Nhưng mà lúc này bọn họ không dám tùy tiện nói ra.
Sở Nguyệt cũng có chút khó hiểu. Vừa rồi Lý Phi Phi còn không đồng ý hợp tác cùng bọn họ, bây giờ sao lại đột nhiên nói như vậy. Nhưng rất nhanh cô đã nghĩ đến, Lý Phi Phi đang giúp cô,
Cũng chỉ có thêm một nhà đầu tư, gia tộc mới không thể tùy tiện thu hồi nhà máy này.
Huống chi ba triệu kia thật sự là tiền của Lý Phỉ Phỉ, nói là đầu tư cũng không sai.
Chẳng qua là cô cảm thấy Lý Phi Phi của bây giờ làm cho cô rất bất ngờ, cô cũng không ngờ, Lý Phi Phi lại có thể nghĩ ra.
"Đúng vậy, chính xác mà nói, là bạn trai tôi đại diện tập đoàn Chí Tôn đầu tư!"
Lời nói của Lý Phỉ Phỉ làm vợ chồng Sở Sơn Hà không có phản ứng gì.
Nhưng lại làm cho Sở An Hải phải kinh ngạc.
Mấy ngày nay giới thượng lưu bọn họ nghị luận nhiều nhất, ngòi chuyện yến hội ở phủ thống lĩnh.
Thì chính là tập đoàn thần bí trong một đêm đã thu mua tập đoàn Hồ thị, sau đó đổi tên thành tập đoàn Chí Tôn này.
Hơn nữa nghe nói tập đoàn Chí Tôn bây giờ quy mô đã đạt đến mấy tỉ, hơn nữa còn luôn là trung tâm phát triển, tạo ra kỷ lục trong thời gian ngắn phát triển thành tập đoàn trị giá mười tỷ .
Sở gia bây giờ muốn phát triển mạnh, nếu như có thể hợp tác với tập đoàn Chí Tôn chính là cầu cũng không được.
Chẳng qua là ông ta không chắc bạn trai của Lý Phỉ Phỉ thật sự là người của tập đoàn Chí Tôn sao?
Huống chi, tập đoàn Chí Tôn là tập đoàn gi, làm sao có thể nhìn trúng nhà máy này.
"Nếu như ông không tin, tôi bây giờ gọi bạn trai tới, anh ấy là con trai Phó tổng Ngô, tên là Ngô Phi!”
Thấy Sở An Hải hoài nghi, Lý Phi Phỉ lập tức cầm lấy điện thoại ra gọi: “Cục cưng, anh mau tới đây, có người muốn thu hồi nhà máy chúng ta đang đầu tư.”
Tuy miệng nói lời yêu thương, nhưng giọng nói lại có chút cứng rắn.
Nhưng bây giờ cho dù là ai cũng sẽ không đi để ý những chi tiết này.
Sở Nguyệt có chút kinh hãi, thì ra bạn trai của Lý Phi Phi lại là con trai phó tổng của tập đoàn Chỉ Tôn, không trách cô tiện tay là có thể lấy được ba triệu.
Không tới năm phút, Ngô Phi đã xuất hiện.
Hơn nữa trên trán còn xuất hiện rất nhiều mồ hôi hột chứng tỏ đã đi rất vội vàng.
Hiển nhiên lúc Lý Phi Phi gọi điện thoại Ngô Phi cũng đã ở trên đường đi tới.
Hơn nữa anh ta vừa xuất hiện cũng mang theo mùi vị của nhà vệ sinh.
Nhưng giờ phút này mọi người căn bản không quan tâm những vấn đề này.
Lúc trước Sở An Hải đi xã giao đã gặp qua Ngô Phi thấy người tới quả nhiên là con trai Phó tổng Ngô.
Sở An Hải lúc này tiến lên một bước, trên mặt đầy ý cười, đưa tay ra: "Thì ra là cậu Ngô!"
Ngô Phi lại rất lãnh đạm, "Nghe bạn gái tôi nói, ông muốn lấy lại nhà máy chúng tôi đã đầu tư?"
"Không!" Sở An Hải lập tức nói, "Đây vốn chính là nhà máy của Sở gia, làm sao có chuyện thu hồi? Nếu là cậu Ngô đã đầu tư, tôi sẽ phải con trai tôi phụ trách thật tốt nhà máy này, nhất định sẽ không để cho cậu Ngô thất vọng!"
"Nhưng rõ ràng là Sở Nguyệt phụ trách nhà máy này, bây giờ làm sao lại biến thành con trai ông rồi!" Lý Phi Phỉ hừ lạnh nói.
"Cô Lý không thể nói như vậy, Sở Nguyệt cũng là người của nhà họ Sở, con trai tôi cũng là người của nhà họ Sở, nhưng năng lực của con trai tôi tốt hơn Sở Nguyệt nhiều, nhất định có thể phụ trách tốt nhà máy này." Sở An Hải cười nói.
Bây giờ thân phận của Lý Phi Phi đã ra bày ở đó, ông ta tự nhiên cũng khách khi đi rất nhiều.
Lý Phi Phỉ tự nhận thức là trước kia da mặt cô đã quá dày, nhưng không nghĩ tới da mặt của bác cả sở nguyệt so với cô trước kia còn dày hơn gấp trăm lần.
"Nhưng Phi Phi là bạn của con gái em!" Trần Di bất bình nói.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net