Chương 5: Anh dám dọa con tôi khóc!
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Thường Ninh nghểnh cổ.
Đúng là bên ngoài có mấy máy xúc cùng hàng trăm người đang đứng đông nghìn nghịt.
Sắc mặt anh trầm xuống, đám người ngoài kia dám làm loạn quá mức như vậy, còn mang cả máy xúc đến, chẳng nhẽ bọn họ muốn xúc cả người cả nhà đi?
Cam Cầm cũng hoảng sợ, đứng bật dậy: "Thường Ninh, phải làm sao bây giờ?"
"Mẹ, mẹ đừng sợ, có con đây, sẽ không có chuyện gì đâu." Thường Ninh trấn an bà.
Tuy rằng Chu Tước chưa đến, nhưng anh tin rằng cô ta sẽ không để người tôn chủ mới là anh phải gặp rắc rối.
"Mẹ nó, Thường Ninh, nhìn những chuyện tốt mà mày làm đi, nhớ kỹ sau này đừng nói quen biết bọn tao! Mà đúng rồi, đến cả ánh mặt trời ngày mai mày còn chả thấy được, làm chó gì còn có sau này!"
Hai anh em Thường Ba và Thường Tú sợ tới mức nói xong liền vội vã chạy mất.
Lúc trước bọn họ còn vênh mặt đe dọa Cam Cầm, muốn bức bà vào đường cùng nhưng lúc này, khi thấy màn tranh chấp lớn như vậy sắp xảy ra, bọn họ đều bị dọa sợ đái ra quần.
Thường Ninh đỡ Cam Cầm bước ra ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài có rất nhiều gã côn đồ hung ác, số lượng phải lên đến hàng trăm, trong tay quơ quơ dao kiếm gậy gộc. Hơn nữa phía sau bọn họ còn có những chiếc máy xúc khổng lồ làm nền, cho nên cảnh tượng khiến cho nhiều người phải kinh sợ, run như cầy sấy.
Vùng này đã sớm vẳng vẻ chẳng có mấy hộ gia đình, nay lại có cả đám người đứng đó khiến người khác không thể không nhìn tới.
Hai chân Thường Ba và Thường Tú đã nhũn mềm ra vì sợ hãi nhưng vẫn cố té chạy, vừa chạy vừa quay đầu hét lớn: "Không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi là người của Kim Mao!"
Bọn họ cuống quýt vạch rõ ranh giới với mẹ con Thường Ninh, hy vọng đám người kia coi bọn họ cùng một phe.
Cam Cầm ôm chặt đứa bé. Tuy sắc mặt bà hơi tái đi, thân thể hơi run nhưng vẫn cố gắng che chở cho nó.
Thường Ninh chưa gặp trường hợp này bao giờ, nói là không có chút sợ hãi nào thì không đúng. Tay anh bất giác nắm chặt khối châu ngọc xanh nước biển kia, cố gắng trấn tĩnh chính mình.
Còn tên nhóc kia thì có vẻ vô cùng hưng phấn vì chưa thấy những con "quái vật" to lớn như vậy bao giờ nên cứ ở trong lòng bà hết nhìn đông lại ngó tây.
Đúng lúc này, một tên ngồi trên chiếc máy xúc dẫn đầu nhảy xuống, đúng là Kim Mao.
Một cước trước đó của Thường Ninh đã khiến cho gã hôn mê nửa ngày mới tỉnh lại, toàn thân ê ẩm.
Bác sĩ nói cũng may một đấm đó không trúng vào chỗ hiểm, nếu không mạng gã cũng khó giữ.
Điều này làm cho gã hận Thường Ninh thấu xương.
Từ khi nào mà anh Kim Mao này đây lại bị một tên nhãi đuổi đánh, hơn nữa còn đánh cho đến mức tàn tạ như vậy?
Vì thế gã cảm thấy nếu không san bằng chỗ này, gã sẽ không thỏa mối hận.
Lúc này, hai anh em Thường Ba và Thường Tú giống như hai con chó liếm chân chủ đã chạy đến trước mặt.
"Anh Kim Mao, chắc anh vẫn còn nhớ bọn em chứ, lúc trước chúng ta đã cùng nhau uống mấy chén rượu đấy. Bọn em đã tới khuyên thím mình mau ký hợp đồng, một lòng một dạ vì anh mà dốc lòng làm việc, chuyện này không liên quan đến bọn em đúng không?"
Kim Mao mặc kệ hai người bọn họ, phất tay ra lệnh cút sang một bên.
Thấy Kim Mao không có ý nhắm vào mình, hai anh em bọn chúng vui mừng khôn xiết, lăn sang một bên chờ xem kịch vui.
"Thằng chó kia, dám đánh ta, lá gan cũng thật lớn!" Kim Mao xoa xoa chỗ bị Thường Ninh đánh, không cho đàn em đỡ mà tự mình bước từng bước đi về phía Thường Ninh, vẻ mặt u ám rít lên.
"Mày mang nhiều người đến như vậy, còn mang cả máy xúc đến, đây là có ý gì?" Thường Ninh đang vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Anh nghĩ nếu mình thực sự là tôn chủ của Chí Tôn Thần Điện mà bây giờ lại không thể chịu được tình cảnh này, vậy không phải đó là một sự ô nhục với Chí Tôn Thần Điện hay sao?
Ngoài việc đó còn có một điều quan trọng chính là khi Thường Ninh nắm khối châu ngọc xanh nước biển kia trong tay, dường như anh cảm thấy có một tia sức mạnh kỳ diệu nào đó đang xuất hiện trong người mình, khiến cho tâm trạng anh trở nên bình tĩnh một cách lạ thường.
Dường như khối châu ngọc này có điều siêu phàm nào đó, nhưng anh cũng không còn thời gian mà đi nghiên cứu.
Nghe Thường Ninh hỏi như vậy, Kim Mao liền cười hô hố: "Thằng nhãi, mày bị ngu à? Nhìn mà không hiểu sao? Đương nhiên là tới xúc tung xương cốt và nhà cửa nhà mày lên rồi!"
Đám thuộc hạ của gã cũng cười phá lên.
Thường Ba và Thường Tú ở trong đám người đó cũng cười vỡ bụng.
Thậm chí trong lòng còn thầm mắng anh là tên ngốc, bây giờ quỳ xuống cầu xin Kim Mao tha thứ thì còn có cơ hội sống sót, xem ra tên ngốc này chết chắc rồi.
Bọn chúng chẳng quan tâm Thường Ninh và Cam Cầm sống chết thế nào, điều mà bọn chúng quan tâm chỉ là ngôi nhà được bán đi, thậm chí còn cảm thấy mẹ con nhà anh chết đi là tốt, bọn chúng có thể trực tiếp hớt luôn món tiền bán nhà.
"Tao đã khuyên chúng mày sống cho tử tế, đừng làm chuyện không có nhân tính!" Thường Ninh nói với giọng lạnh lùng.
Kim Mao sửng sốt.
Đám đàn em côn đồ của gã cũng sửng sốt.
Anh em nhà họ Thường cũng sửng sốt.
Sau đó cả bọn càng dùng ánh mắt khinh thường như nhìn một tên ngốc nhìn Thường Ninh.
"Con mẹ nó, tao phát hiện mình không phải bị một tên ngốc đánh!" Kim Mao gãi gáy, hơi buồn bực ngồi dậy.
Người bình thường sao dám nói với gã như vậy.
Nếu tên nhãi này thật sự là một tên đần độn, vậy không phải gã quá mất mặt hay sao. Gã đường đường là anh Kim Mao mà lại bị một tên ngốc đánh, người khác biết được sẽ cười gã thối mũi.
"Mẹ nó, đe dọa một tên đần độn như vậy mà còn cần cả một đám người!”
Kim Mao buồn bực, tức giận mắng vốn một câu, đang định vung tay ra lệnh cho đàn em xông lên dạy dỗ Thường Ninh một trận rồi tính sau.
"Kim Mao, còn chưa chịu nghe lời sao?"
Đúng lúc này, một chiếc Mercedes Benz đỗ lại bên đường. Một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt nam tính cương trực, tay vân vê chuỗi hạt gỗ Sụ Nam Mộc bước xuống từ bên trong xe.
Chính là đàn anh của Kim Mao - người khiến cho cả thành phố Nam nghe tên đã thấy sợ - anh Đông, Vương Chấn Đông tiếng tăm lừng lẫy.
Có thể nói vài năm trở lại đây, thân thế Vương Chấn Đông càng ngày càng mạnh, số người dưới trướng vô cùng lớn, còn nuôi thêm mấy trăm tên côn đồ. Nếu không phải do bắt buộc, không ai dám chọc vào anh ta.
"Chào anh Đông ạ!" Đám côn đồ đồng thanh hô lên rầm trời.
Anh em nhà họ Thường cũng hăng hái hô lớn, bọn họ không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp được anh Đông. Lần gặp gỡ này đã tạo tiền đề để sau này bọn họ có thể khua môi múa mép trước mặt người khác rồi!
Nhìn sang Thường Ninh, bọn họ càng thêm vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp nạn. Ngay cả anh Đông cũng đã đến đây, bọn tao sẽ chờ xem mày chết như nào!
Thấy đàn anh đã tự mình đến đây, Kim Mao nhanh chóng thu lại dáng vẻ kiêu ngạo, vội vàng tiếp đón.
"Anh, sao anh lại đến đây? Chuyện nhỏ này không cần anh phải tự mình ra mặt làm gì!"
"Dù sao cũng đang rảnh rỗi nên tới đây xem."
Vương Chấn Đông chậm rãi đi đến trước mặt Thường Ninh, tay châm một điếu xì gà, thở ra một làn khói, lạnh nhạt hỏi: "Chính là cậu đã đánh đàn em tôi?"
Tuy rằng anh ta biết tính tình đàn em mình thế nào, nhưng tốt xấu gì gã cũng là em trai mình mà lại bị người ta đánh cho một trận nhừ tử, hơn nữa miếng đất này cũng rất quan trọng với anh ta, nên anh ta bèn tự mình đến đây xem thế nào.
"Là tôi, chúng tôi không muốn bán nhà, sao các anh lại tới đây ép chúng tôi bán?" Thường Ninh nhàn nhạt nói.
Tuy rằng khí chất của Vương Chấn Đông thật khiến người khác phải e sợ, nhưng ánh mắt anh vẫn chỉ có sự bình tĩnh.
Vương Chấn Đông hơi kinh ngạc nhìn Thường Ninh, bởi ở Phàn Thành này, rất ít người dám dùng giọng điệu này nói chuyện với anh ta.
"Anh, tên nhãi này chính là một kẻ ngốc, anh có biết nó vừa khuyên bọn em làm cái gì không, khuyên bọn em sống tử tế đấy!" Kim Mao bước nhanh lên, nói.
Vương Chấn Đông nghe xong lời của gã, lại kinh ngạc liếc Thường Ninh.
Bởi vì những người dám buông ra những lời này chỉ có mấy tên đần độn, hoặc là những người có cơ để dựa vào.
Nhưng anh ta đã điều tra qua căn nhà này, tên nhãi trước mặt chỉ đơn giản là một tên con rể đến ở rể tại tỉnh Hồ Bắc này.
Ngay cả ông cụ nhà cậu ta cũng phải nhận thấp hơn Vương Chấn Đông đây ba phần thì tên nhãi này có cái gì để cậy vào?
Chẳng lẽ thật sự là một tên đần độn?
"Ninh Nhi, hay là chúng ta bán nhà cho bọn chúng đi?" Lúc này Cam Cầm nhẹ nhàng kéo tay Thường Ninh, nhỏ giọng nói.
Lúc Vương Chấn Đông xuất hiện, bà đã thật sự sợ hãi. Bà không sợ chết, nhưng Thường Ninh và thằng bé không thể gặp chuyện gì được, hơn nữa đến bây giờ cô gái mà Thường Ninh nhắc tới vẫn còn chưa thấy bóng dáng đâu khiến bà vô cùng luống cuống.
Thường Ninh vỗ nhẹ tay mẹ mình bày tỏ sự trấn an. Trong lòng anh càng ngày càng bình tĩnh, thậm chí còn lâm vào một loại cảnh tượng giống như anh đang đứng trên một đám mây nhìn thấy chúng sinh, thấy những người trước mặt chỉ như những con kiến nhỏ bé trong lòng bàn tay.
"Mụ già, bây giờ mới giao nhà ra không phải là quá muộn rồi sao?" Kim Mao lập tức cười lạnh nói.
"Căn nhà này, chúng tôi sẽ không bán. Hy vọng các người đừng đến làm phiền mẹ tôi nữa! Còn nữa, đừng gọi bà ấy là mụ già!" Thường Ninh lạnh lùng nói.
"Mẹ nó, đây là đang dọa ông đây à? Nói mày không phải là một tên đần độn còn chưa có ai tin, mày lại còn dám uy hiếp ông?"
Kim Mao cực kỳ tức giận, nếu không phải đàn anh của gã vẫn chưa lên tiếng, gã đã ngay lập tức khởi động máy xúc, xới tung cả người cả nhà lên.
"Con cậu?" Ánh mắt Vương Chấn Đông nhìn sang đứa nhỏ đang ở trong lồng ngực của Cam Cầm, cười như không cười, giọng nói mang vài phần ý tứ.
Cả người Cam Cầm căng cứng, hoảng sợ lùi về phía sau hai bước.
Có thể là do bề ngoài Vương Chấn Đông nhìn không đẹp, lại còn đáng sợ nên đứa nhỏ đang nằm im trong ngực bà đột nhiên "oa oa" khóc rống lên.
Khuôn mặt Thường Ninh lập tức u ám.
"Anh dám dọa con tôi khóc!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net