Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp Thường Ninh

Chương 35: Chap-36




Chương 35: Bà xã đây là đang lo lắng cho mình!

Vietwriter

**********

"Cái thằng phế vật nhà mày lại muốn làm gì đấy? Còn không mau ngồi xuống!"

!

Sở Sơn Hà gầm nhẹ một tiếng với Thường Ninh, giơ nắm đấm lên, muốn đấm Thường Ninh một trận.

Trần Di cũng nghiên răng ken két nói: "Cái thằng đáng chém ngàn đao này, có phải mày muốn hại chết chúng tao mày mới cam long?"

!

Sở Nguyệt cũng khuyên nhủ Thường Ninh: "Thường Ninh, đừng làm loạn nữa, đó là Đại soái Kiêu Long đấy, đây không phải là chuyện có thể đùa được đâu."

Tâm tình cô bây giờ cũng đã hơi nản lòng thoải chi, thầm mong cái hội nghị gia tộc này sớm kết thúc đi, để cho cô sớm được trở về nhà mình.

!

Nhà họ Sở này căn bản không phải gia đình của mình.

"Nhưng mà anh quen biết Đại soái Kiêu Long mà!" Nhưng Thường Ninh lại nói.

!

Lời nói của anh khiến cho mặt Sở Nguyệt cứng đờ.

Cũng nhất thời làm cho cảnh tượng trước mắt trở nên hỗn loạn.

!

Mọi người đều chỉ vào anh ôm bụng cười to.

"Cái thằng phế vật này lại còn nói nó quen biết Đại soái Kiêu Long?"

!

"Sao nó không nói luôn nỗ là Ngọc Hoàng Đại Đế đi, ha ha..."

"Ha ha... Mày mà có bản lĩnh như vậy còn ở nhà bế con làm gì, mau chóng đi tim Đại soái Kiêu Long để ngài ấy cho mày nở mày nở mặt một chút đi!"

!

"Thường Ninh, sau này mày đừng có nhận minh là con rể nhà họ Sở này!" Sở Gia Lượng lại chỉ vào Thường Ninh lạnh lùng nói.

Dám tự nhận loạn quan hệ với Đại soái Kiêu Long, thật đúng là không biết sống chết gì hết.

!

Sắc mặt ông cụ Sở đã trở nên vô cùng khó coi, ông ta nghĩ có phải hôm nay mình đã quá mức dễ dãi với cái thằng phế vật này hay không, để cho thằng phế vật này ở đây nói nhằng nói cuội.

Đây là bất kính đối với Đại soái Kiêu Long, nếu để đến tai người ngoài, nhà họ Sở nhất định sẽ phải chịu tội.

!

Lúc này ông trầm giọng nói: "Người đâu, trói thẳng phế vật này lại cho ta, dùng gia pháp mà trị nó!"

Lời này vừa nói ra, nhất thời khiến cho tất cả mọi người im lặng trong nháy mắt.

!

Sau đó, cả đám người đều lắc đầu, thằng phế vật này đúng là đáng đời lắm, thế này là phải nằm mà trở về rồi.

Đã lâu rồi ông cụ không còn động đến gia pháp nữa.

!

Mấy tay đàn ông lực lưỡng đi về phía Thường Ninh.

Sở Nguyệt bị dọa cho trắng bệch cả mặt.

!

Cô vội vàng chạy tới chắn trước mặt Thường Ninh: "Ông nội, không phải là Thường Ninh cố ý đâu, xin người tha cho anh ấy!"

"Sở Nguyệt, con còn xin xỏ cái gì cho thằng phế vật này nữa, đây là do nó tự rước vào người, Sơn Hà anh mau kéo con bé lại đây!" Trần Di sợ con gái mình cũng bị liên lụy, bắt Sở Sơn Hà vừa kéo vừa lôi cô về.

!

Sở Nguyệt còn muốn xông lên, lúc này Thường Ninh lại hơi ngoảnh đầu lại, an ủi cô, nói: "Đừng lo lắng, bọn họ không thể làm anh bị thương được đâu."

Sở Nguyệt cũng nhất thời nhớ ra Thường Ninh hinh như có năng lực đó, hơn nữa Sở Sơn Hà còn đang túm chặt cô lại, cô cũng không thể động đậy được.

!

Chang qua trong lòng cô lại có chút hơi buc minh Thường Ninh lại bắt đầu mạnh miệng không biết giới hạn gì nữa.

Nói vớ nói vẫn trước mặt cô, cô còn có thể chịu được, nhưng lại nói trước mặt cả nhà họ Sở, đặc biệt là ở trước mặt ông nội, mấy lời mạnh miệng này sao có thể tùy tiện nói ra.

!

Lúc này Thường Ninh nhìn mấy tay đàn ông lực lưỡng đang đi về phía mình,

Khóe miệng anh hơi nhếch lên một chút. Sau đó, không đợi mấy tên đó tới gần mình, anh tự chủ động đánh trước.

!

Anh giơ chân lên đạp một cước lên người một tên trong số đó.

Mấy tên đàn ông vạm vỡ phát ra một tiếng hự rồi văng ra phía xa, rốt cuộc không đứng dậy nổi.

!

Mọi người trợn tròn mắt.

Sau một hồi sửng sốt, tất cả đều đứng bật dậy.

!

Cả đại sảnh yên ắng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Thật sự không ai dám ngờ tới, cái thằng phế vật Thường Ninh mà bọn họ vẫn coi thường này, vậy mà lại còn có chiêu đấy.

!

Hai ba cước đã khiến cho mấy tên tay sai lực lưỡng của gia tộc không gượng dậy nổi.

Sở Gia Lượng vốn còn đang vênh vênh vào váo chuẩn bị sai khiến mấy tay lực lưỡng kia thực thi gia pháp, kết quả thấy được một màn như vậy, mí mắt lập tức nhảy dựng, bước chân bỗng khung lại.

!

Vợ chồng Sở Sơn Hà cũng chưa từng nghĩ tới mọi chuyện lại xảy ra theo hướng này, lập tức đứng hình.

Nhưng đồng thời, bọn họ đều nghĩ, Thường Ninh đánh người như thế chỉ càng khiến cho mọi chuyện ầm ĩ hơn mà thôi.

!

Tuy rằng Sở Nguyệt không hề bất ngờ với chuyện này, nhưng cũng thầm thở dài trong lòng.

Cô đã không còn biết chuyện này nên giải quyết như thế nào nữa.

!

Thẩm Lệ bên cạnh ông cụ há hốc miệng, kinh ngạc vạn phần, Cô cũng không ngờ rằng phế vật trong miệng mọi người vậy mà còn có bản lĩnh như thế này.

Ông cụ Sở cũng tức giận đến tải xanh mặt mày, tay vịn ghế đã bị ông siết chặt đến đứt gãy.

!

"Thường Ninh, lá gan của anh lớn quá nhỉ, dám ngang nhiên hành hung người khác ở đây!"

"Hành hung?" Thường Ninh hơi nghiêng đầu: "Rõ ràng là bọn họ định động thủ với tôi, tôi chẳng qua chỉ tự vệ mà thôi. Với cả, ông dựa vào cái gì mà định dùng gia pháp với tôi chứ, tôi phạm phải sai lầm gì à?"

!

Ông cụ Sở tức giận đến mức trực tiếp đập vào tay vịn ghế, đúng lên: "Anh phạm sai lầm gì à? Anh ăn nói cuồng loạn, dám nói mình quen biết Đại soái Kiêu Long, những lời này nếu để Đại soái Kiều Long nghe được, ngài ấy sẽ bỏ qua cho nhà họ Sở chúng ta sao?"

"Thi hành gia pháp với anh, cũng là vì tôi muốn cho anh hiểu được, có những chuyện không thể tùy tiện nói lung tung!"

!

"Làm sao mà các người biết được những lời tôi nói không phải sự thật, tôi thật sự quen biết Đại soái Kiêu Long mà!" Thường Ninh ngẩng cao đầu nói.

"Anh còn dám nói nữa!" Ông cụ Sở tức giận đến tăng huyết áp: "Anh mà cũng xứng đáng quen biết Đại soái Kiêu Long sao!"

!

"Nếu tôi quen biết thi sao?"

"Nếu anh thực sự quen biết, vậy thì tôi sẽ cho anh làm chủ của nhà họ Sở này!" Ông cụ Sở vô cùng tức giận.

!

Mọi người nghe thế, tâm tinh lập tức chấn động.

Ông cụ đây là cực kì giận dữ rồi, đến cả loại lời này cũng đã nói ra.

!

Có điều dù là ai cũng không tin rằng Thường Ninh thực sự quen biết Đại soái Kiêu Long.

Huống hồ mấy lời này chỉ là ông cụ nói ra trong cơn giận dữ, cái ghế gia chủ của nhà họ Sở sao có thể tùy tiện dâng cho một người ngoài lên ngồi.

!

"Tôi không có hứng thú gì với chức vị gia chủ này, có điều nếu tôi thực sự có thể giúp nhà họ Sở có được thiệp mời tham gia vào yến tiệc của Đại soái, ông chỉ cần đưa cho tôi chứng từ nhà đất của nhà xưởng kia là được!" Nhưng Thường Ninh chỉ nói vậy.

Anh đâu có hứng thú gì với vị trí gia chủ của nhà họ Sở, anh chỉ là muốn tranh giành thay vợ mình thôi.

!

Phì!

Có mấy người không nén được phi cười.

!

Phế vật quả nhiên chính là phế vật, cho dù biết đánh nhau thì vẫn cứ là phế vật, thậm chí đến cả suy nghĩ cũng kì quái ngây thơ như vậy. Nếu thật sự có thể lấy được thiệp mời của yến tiệc nhà Đại soải thì có thể đòi hỏi không biết bao nhiêu điều kiện tốt, vậy mà lại chỉ muốn cái tờ giấy chứng từ nhà đất kia.

Có điều, bọn họ không thèm tin Thường Ninh thật sự có thể lấy được thiệp mời của yến tiệc nhà Đại soái.

!

Ông cụ Sở trầm ngâm một phen, mặc dù ông ta đang nổi nóng nhưng cũng chưa nóng đến mức hồ đồ.

Biểu hiện Thường Ninh vô cùng đáng tin.

!

Tuy rằng ông không tin Thường Ninh thực sự có được bản lĩnh như thế, nhưng ngưoi nhà họ Sở không ai dám đứng ra nhận công việc này.

Nếu đã như thế không bằng để cho thằng phế vật này thủ xem thế nào, dù sao chứng từ nhà đất của nhà xưởng kia cũng chẳng đáng mấy đồng, đối với nhà họ Sở cũng không có tổn thất gì.

!

"Ông nội, chẳng lẽ ông thực sự tin nó có thể được thiệp mời của yến tiệc nhà Đại soái sao?" Sở Gia Lượng thấy ông cụ trầm ngâm không nói gì, vội vàng lên tiếng.

"Vậy anh có thể lấy được không?" Ông cụ Sở ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái.

!

Sở Gia Lượng nhất thời chột dạ, không dám lên tiếng, oán hận thoáng nhìn Thuờng Ninh, mày cứ ba hoa tiếp đi, ba hoa lên tận giời đi, xem mày có rơi chết không.

"Tôi không cần biết anh có thực sự quen biết với Đại soái Kiêu Long hay không, cho dù anh dùng cách gì, chỉ cần anh có thể lấy được thiệp mời, giấy tờ nhà đất sẽ đưa cho anh!"

!

Ông cụ Sở nói với Thường Ninh bằng giọng lạnh lùng.

Thường Ninh gật đầu: "Hy vọng đến lúc đó ông nội đừng lật lọng."

!

"Hừ, anh nghĩ ông già tôi là ai cơ chủ, chẳng qua là cái chứng từ đất đai mà thôi, nhà họ Sở chúng tôi căn bản không cần."

Ông cụ Sở dứt lời, phất tay: "Hội nghị gia tộc hôm nay đến đây thôi!"

!

Chờ sau khi ông cụ rời đi, tất cả mọi người đều bùng nổ.

Ai ai cũng đều vui sướng khi thấy Thường Ninh gặp họa.

!

Tuy rằng ông cụ không nói rõ hậu quả nếu như không lấy được thiệp mời, nhưng bất kì ai cũng hiểu rõ, đến lúc đó nhất định Thường Ninh vô cùng thê thảm

"Thường Ninh, tôi không thể không nói, cũng là con rể của nhà họ Sở, cậu quả thật đáng để tôi kinh nề!"

!

Tào Thu Huy lúc này tiến lên vỗ vai Thường Ninh, nghẹn cười må nói.

Mọi người đều nghe ra, cái mà anh ta gọi là kinh nề, chính là kính nề dũng khí dám mạnh mồm của Thuong Ninh.

!

"Thu Huy, cái loại người đó thì có gì vui mà tán gẫu chứ, em mới mua vài bộ quần áo mới, muốn cho anh ngắm thử xem có đẹp hay không." Sở Hân không thèm liếc nhìn Thường Ninh lấy một cái. Cô dựa sát vào lồng ngực Tào Thu Huy, phả hơi vào tai anh ta.

Nhất thời hành động này gợi lên một ngọn lửa tà trong lòng Tào Thu Huy. Anh ta cũng không để ý Thường Ninh nữa, ôm Sở Hân đi thưởng thức quần áo mới của cô ta.

!

Y Tử Hàn đi ngang qua cũng cổ ý nhìn thoáng qua Thường Ninh.

Sở Gia Lượng vội vội vàng vàng chạy theo sau.

!

Mọi người trong đại sảnh cũng đều tản đi gần hết.

Chỉ còn lại người một nhà Sở Nguyệt.

!

Thân thể Sở Nguyệt vẫn hơi cứng nhắc như cũ.

Cô muốn nói gì đó với Thường Ninh, nhưng thật sự cũng không biết nên nói cái gì.

!

"Nhìn xem thằng phế vật mày đã gây ra tai họa gi này!" Sở Sơn Hà rất muốn dạy dỗ Thường Ninh một chút, nhưng lại nhớ tới vừa rồi Thường Ninh đánh ngã vài tay cao to lực lưỡng, ông ta lại không có dũng khí để động thủ.

Trần Di đã không còn lời nào để mắng Thường Ninh nữa rồi, chỉ hung hăng trừng mắt nhin Thường Ninh vài lần, kéo tay Sở Sơn Hà rời đi.

!

"Chúng ta cũng đi thôi." Thường Ninh đến bên người Sở Nguyệt, nhận lấy bé con.

"Vì sao?" Lúc này Sở Nguyệt đột nhiên chảy nước mắt.

!

Thường Ninh có hơi hot hoảng: "Bà xã, em làm sao vậy?" Sở Nguyệt không trả lời anh, đứng lên chạy thẳng ra ngoài.

Thường Ninh vội vã đuổi theo, giải thích: "Bà xã, anh biết em không tin anh có quen biết Đại soải Kiêu Long, nhưng anh thật sự không hề lừa em, em còn nhớ rõ anh đã kể cho em nghe anh quen biết Vương Chấn Đông như thế nào không, ngày đó Đại soái Kiêu Long cũng ở đó."

!

Sở Nguyệt ngừng những bước chạy lại: "Cho dů là thể, nhưng dựa vào cái gì mà Đại soái Kiêu Long phải đưa cho anh thiệp mời, người có thể lấy được thiệp mời nào có ai không phải quyền cao chức trọng, anh không nên đứng ra nhận!"

"Nếu anh không đứng ra, căn bản không thể nào khiến ông nội đồng ý lấy ra chứng từ đất đai." Thường Ninh cắn môi nói.

!

"Em biết anh muốn tranh thủ giúp em, nhưng không thể chối bỏ sự thật, người như Đại soái Kiêu Long nhất định sẽ không để những kẻ như chúng ta vào mắt, anh chẳng qua là mới gặp được ngài ấy một lần, căn bản không phải là chuyện đáng kể gi."

"Anh có từng nghĩ tới, nếu lần này anh không lấy được thiệp mời thì hậu quả sẽ như thế nào không, anh dám ngang nhiên cãi lời ông nội ngay ở đại sảnh, ông ấy sẽ thật sự chỉnh anh đến chết thì thôi!"

!

Thường Ninh hiểu ra, nói đi nói lại, bà xã đây là đang lo lắng cho anh.

Giờ khắc này, tất cả mọi chuyện đều hóa thành hư ảo, trong lòng chỉ có một vị ngọt dịu nhẹ.

!

"Em yên tâm, Đại soái Kiêu Long sẽ cho anh thiệp mời!" Thường Ninh mười phần tự tin nói.

Sở Nguyệt nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, sau đó xoay người bước đi.

!

Cô ngồi cùng một chiếc xe với bố mẹ mình.

Thường Ninh chỉ có thể đứng nhìn theo bọn họ rời đi...

!

Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.