Chương 179 Sao mà có thể!
**********
“Ả, quỷ kìa!"
Một âm thanh hoảng sợ chói tai, một bảo mẫu chạy trối chết trước mặt Thường Ninh.
Khóe miệng Thường Ninh run rẩy.
Hỏi người bảo vệ bên cạnh một chút, “Đây là người thứ mấy rồi?"
"Người thứ tám!" Người bảo vệ cúi đầu nói.
Thường Ninh đỡ trán một chút.
Lý do Thường Ninh muốn thuê bảo mẫu trong nhà để trông thằng nhóc kia.
Ai ngờ thuê tới lại bị thằng nhóc kia dọa đi mất.
"Tiểu thiếu gia có thiên phú dị bẩm, làm sợ các cô ấy thì cũng bình thường thôi." Người bảo vệ nói tiếp.
"Đúng thế, thiên phú dị bẩm!" Thường Ninh cười khổ nói, "Chưa đến nửa tuổi đã biết nói rồi, lâu lâu còn bay mấy cái, còn không dọa nhau à."
Trong khoảng thời gian này, anh cảm thấy con mình lớn thật kinh người, cực kì thông minh, làm anh cảm thấy kinh sợ,
Đương nhiên cũng không phải là chuyện xấu gì, chỉ chứng minh là con của anh là một thiên tài thôi, nhưng sẽ là một thiên tài phi thường.
Thành tựu trong tương lai tuyệt đối sẽ không ít.
Ngay lúc này, đứa nhóc đội tã lên đầu.
Trong mắt lộ ra một chút thất vọng, vì sao chị gái kia lại không chơi với bé chứ.
"Lại đây." Thường Ninh gọi.
Đứa nhóc cũng kêu một tiếng đi tới Thường Ninh.
Mắt to đen láy long lanh nhìn Thường Ninh.
"Mai mốt đừng có bay tới bay lui trước mặt người khác, như vậy dễ dọa đến người khác lắm.” Thường Ninh vuốt đầu đứa nhóc nói.
Đứa bé mở tròn hai mắt, bị bô nói: “Bé chỉ muốn chơi với chị thôi mà."
"Chơi với người khác thì có nhiều cách chơi, con nhỏ như vậy, nếu trước mặt người khác mà không giống với mấy đứa bé bình thường khác, vậy người ta sẽ nghĩ con là yêu quái đó.”
Đứa bé chỗ hiểu chỗ không mà gật gật đầu, tựa như đang tự hỏi chính mình nên chơi với người khác bằng cách nào mới không dọa người ta bỏ chạy đây.
Cũng lúc này, Thường Ninh nhíu mày.
"Trông nó cho kỹ, đừng để nó chạy loạn."
Dặn dò Cam Trường Phong một câu, sau đó bước vào trong sân của biệt thự.
"Nếu đã đến rồi thì còn lén lút làm gì?"
Thường Ninh hừ lạnh nói.
Gan không nhỏ, dám tìm đến tận nhà anh.
Sau khi anh dứt lời, một bóng người từ phía trước bước tới.
"Không ngờ thế mà cũng phát hiện ra? Có chút thú vị đó chứ."
Một tiếng cười vang lên, một thanh niên mặc bộ quần áo màu đen xuất hiện trước mặt anh.
Phong thái của thanh niên này trầm ổn, thoạt nhìn có chút không tầm thường, đứng ở đó tựa như có thể rút kiếm ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào, khiến cho người khác áp lực.
"Còn mấy người nữa, đến rồi thì đi ra đi.” Thường Ninh nhàn nhạt mở miệng.
Vài bóng người lập tức xuất hiện.
Tính luôn thanh niên kia, tổng cộng có năm người, ai ai cũng thu liễm lại khí tức của mình, hai mắt như tỏa sáng.
"Các người là ai?" Thường Ninh thản nhiên hỏi.
"Mày đã làm gì, không lẽ trong lòng không tự rõ ràng sao?" Người thanh niên cười nhạt, có chút hứng thú mà đánh giá Thường Ninh.
“Ò? Xem ra là Lục gia thuê các người đến, Lục gia muốn bị tiêu diệt hoàn toàn đây mà.” Thường Ninh lắc đầu, anh đã cho cơ hội rồi, tiếc là Lục gia không trân trọng nó.
Nghe thấy lời Thường Ninh nói, trên mặt người thanh niên kia hiện lên tia châm chọc, "Tiêu diệt hoàn toàn? Cũng khá là mạnh miệng đó.”
"Kiều Cảnh Long tao hôm nay đến đây là để truyền lời cho mày, nể mặt Đông Châu Kiều gia bọn tao, ân oán của mày và Lục gia coi như chấm dứt!”
"Đông Châu Kiều gia?" Thường Ninh lắc đầu, "Chưa từng nghe, mặt mũi Kiều gia đáng giá vậy sao?"
Kiều Cảnh Long cau mày.
Đông Châu Kiều gia tuyệt đối không phải là gia tộc bình thường, mà là võ đạo thế gia đó.
Trong giới võ đạo, ai mà không biết, ai mà không hiểu?
Thằng nhóc này sao có thể chưa từng nghe nói đến Kiều gia, không lẽ anh đang cố ý làm nhục Kiều gia sao?
Trên mặt gã hiện lên tia tức giận, “Nói như thế, vậy là mày không muốn nể mặt Kiều gia bọn tao?"
"Tại sao tôi phải nể mặt, nếu Kiều gia các người thức thời thì đã không nhúng tay vào chuyện này rồi." Thường Ninh lạnh lùng nói.
"Nực cười, dám không để Kiều gia bọn tao vào mắt, sự phẫn nộ của Kiều gia không phải là thứ mày có thể gánh đâu!” Kiều Cảnh Long thở phì phò, nhìn về phía Thường Ninh, tựa như thấy một người đã chết.
Dù sao trước giờ chưa từng có ai dám không để Kiều gia vào mắt.
Coi như là có đi, nhưng người đó cũng đã chết rồi.
"Tôi không thích dong dài, nếu muốn ra tay thì nhanh chút, lát nữa người nhà tôi về, tôi không muốn bọn họ thấy mấy cảnh không tốt này đâu." Thường Ninh thản nhiên mở miệng nói.
Dáng vẻ khinh thường kia khiến Kiều Cảnh Long giận dữ tột độ.
Tính cách của gã coi như là trầm ổn, nhưng lúc này đây cũng nhịn không được mà phát hỏa.
Bình thường nếu gã phát hỏa, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
"Tốt, tốt lắm, dảm ngông cuồng trước mặt Kiều gia bọn tao, mày là người đầu tiên đó!” Kiều Cảnh Long cười lạnh, “Nếu mày để tâm với người nhà như vậy, vậy thì tao sẽ để bọn họ xuống dưới chung với mày!"
Ảnh mắt Thường Ninh lạnh lẽo, "Xem ra các người tìm chết!"
“Thằng nhóc, người tìm chết là mày đó!"
Lúc này, một gã đàn ông vạm vỡ bước đến trước mặt Thường Ninh, dùng hết toàn lực mà đánh ra một đấm, khiến không khí xung quanh vang lên một tiếng ầm ầm.
Sức mạnh thật kinh người.
Mà Kiều Cảnh Long chỉ nhìn cảnh này mà cười lạnh, không vội rat ay.
Không thể không nói, lần này Lục gia tiêu một số tiền lớn để mời người của Kiều gia ra tay, ước chừng chắc khoảng phân nửa gia tài.
Tuy chỉ giải quyết mỗi Thường Ninh, nhưng Lục học Thành vẫn cảm thấy phân nửa gia tài này đảng giá.
Dù sao ông ta cũng cảm thấy, Thường Ninh có lợi hại đến mức nào thì cũng không thể đấu lại một thế gia võ đạo được.
"Thằng nhóc, đi chết đi!" Gã đàn ông gào lên một tiếng.
Nhưng giây tiếp theo, một tiếng phịch, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết truyền đến,
Chỉ thấy Thường Ninh tùy tiện tung ra một cú đấm, liều mạng với gã đàn ông kia.
Cú đấm này hạ xuống, trực tiếp đấm rụng cánh tay của gã đàn ông, cả người gã bay về sau mấy chục mét như một bao cát!
"Chuyện này sao có thể!"
Mặt Kiều Cảnh Long biến sắc, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.
Phải biết rằng gã đàn ông này là một thiên tài luyện ngoại công mà gia tộc gã khó khăn lắm mới có được.
Da thịt cả người đã rèn luyện vô cùng cứng cáp từ lâu.
Cho dù là dao đi nữa cũng không thế làm trên người gã đàn ông này xuất hiện vết thương.
Lúc này thế mà lại bị thằng nhóc này đấm cho một phát rụng cả tay.
Gã không tin nổi, nhưng gã đàn ông kia bây giờ thật sự nằm dưới đất không ngừng mà hộc máu.
"Đáng chết!" Kiều Cảnh Long nghiến răng, mới bắt đầu mà đã đánh hạ được một người, thằng nhóc này không đơn giản.
Mà lúc này, một người đàn ông trung niên cũng lao về phía Thường Ninh, thân pháp vô cùng quỷ dị, giống như ma quỷ mà xuất hiện trước mặt Thường Ninh.
Trong tay ông ta không biết khi nào đã xuất hiện một con dao nhuốm đầy máu, lóe ra một tia bén nhọn lạnh lẽo, lắng lặng mà hướng về phía cổ Thường Ninh.
Ông ta cũng cười lạnh lẽo, tựa như mạng của Thường Ninh đã nằm chắc trong tay ông ta.
Choang!
Thế nhưng, điều khiến ông ta hoàn toàn không ngờ tới là con dao trong tay ông tay lại trực tiếp bay về sau.
"Chuyện nào sao có thể!!"
Người đàn ông trung niên hoảng sợ kêu to một tiếng, sau đó chỉ cảm thấy xương cốt mình như rụng rời, trực tiếp bay ngược về sau.
Phốc!
Sau khi ngã trên mặt đất, ông ta phun ngay một ngụm máu tươi.
Khiếp sợ mà nhìn Thường Ninh.
Mà lúc này, Kiều Cảnh Long như bị một bàn tay to lớn siết chặt cổ, trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không nói nên lời.
Hai người đều ngã xuống chỉ sau một chiêu.
Cho dù là gã cũng không thể làm được như vậy.
Vẻ mặt hai người còn lại cũng ngây dại ra.
Thế nhưng một giây sau, bọ họ tiếp tục nhào đến vây giết Thường Ninh.
Nhưng giây tiếp theo, không đợi bọn họ tiếp cận được mình, Thường Ninh chỉ thản nhiên nghiêng đầu, tung ra hai cú đấm.
Bang bang!
Hai âm thanh nặng nề vang lên, hai bóng người trực tiếp văng xa mười mét.
Có thể dễ dàng thấy được, trên ngực bọn họ có dấu ấn của cú đấm vừa rồi, có vẻ như muốn xuyên thấu qua lòng ngực của bọn họ.
Không tốt rồi! Chấn khí ngoại phóng, bách bộ thần quyền? Tên đó là khí sư à?"
Sắc mặt của Kiều Cảnh Long bỗng chốc tái mét.
Gã vốn nghĩ rằng đây chẳng cho là một thằng nhóc có chút năng lực thôi, vì cẩn thận mà gã còn dẫn thêm bốn cao thủ trong gia tộc.
Nhưng không ngờ rằng, chưa được bao lâu, mấy tên thuộc hạ của gã đã ngã xuống hết rồi.
Mặc dù trong gia tộc, gã có thể được xem như là một thiên tài, nhưng đối đầu với khi sư thì chưa đủ trình.
"Biết tại sao tôi không giết bọn họ không?” Lúc này Thường Ninh phủi tay thản nhiên nói, “Là bởi vì sợ sân nhà tôi bẩn đó, dẫn người của cậu cút ngay, nếu còn dám nhúng tay vào chuyện của Lục gia, tôi sẽ khiến cho Kiều gia các người biến mất!"
Kiều Cảnh Long nuốt nước bọt vài cái, “Tao thừa nhận mày rất mạnh, nhưng Kiều gia bọn tao há lại để cho mày khinh thường, muốn làm Kiều gia bọn tao biến mất sao, mày cũng chỉ là mạnh miệng mà không dám làm thôi!”