Chương 177: Muốn làm gì?
**********
Mặt Sở Nguyệt trắng bệch, hai tay gắt gao nắm lấy tay lái.
"Không nghe thấy sao? Bảo cô xuống xe đó!”
Một người khác cầm dao hung hăng gõ gõ lên mui xe.
Sở Nguyệt sợ tới mức cả người run rẩy.
"Còn không chịu xuống xe, bọn tôi đập kính, đừng ép bọn tôi phải ra tay!”
Mấy gã vạm vỡ này hung tợn quá.
Sở Nguyệt cẩn thận mở cửa x era, "Các người muốn làm gì?"
"Làm gì? Mời cô cùng đi một chuyến thôi, yên tâm, chỉ cần cô đừng làm loạn, bọn tôi cũng không làm gì cô đâu." Một tên vạm vỡ lạnh lùng nói.
“Mưa rồi, tôi có thể mang ô theo được không?" Sở Nguyệt run rẩy hỏi, bên cạnh cô là một chiếc ô bằng giấy dầu.
Mấy gã vạm vỡ thấy cô như con thỏ, nên cũng không để ý việc này.
"Nhanh cầm ô theo đi!"
Sở Nguyệt vội cầm chiếc ô giấy dầu bên cạnh theo rồi xuống xe, sau đó theo bọn họ bước lên một chiếc xe van.
Trên xe, mấy tên vạm vỡ này nhìn cô như hổ rình mồi, trong ánh mắt xuất hiện tia đen tối.
Nhưng có vẻ như bọn họ không dám động đến cô, chỉ có ánh mắt là không kiêng nể gì mà dính chặt lấy cô.
Sở Nguyệt sợ đến mức ôm chặt chiếc ô giấy dầu.
"Tôi nói này cô gái, mưa không to, lại thêm lát nữa đến nơi kia cũng không hề dính mưa, cầm theo ô có phải là phí sức quá rồi không?" Có một gã không nhịn được mà trêu chọc cÔ.
Thậm chí còn định đưa tay ra chạm vào Sở Nguyệt. Nhưng lại bị gã cầm đầu ngăn lại ngay lập tức.
"Chạm một chút không được à? Dù sao lát nữa đến nơi đó cũng bị người khác chơi."
"Đừng có phá hỏng con bài tẩy của chúng ta!” Gã vạm vỡ cầm đầu lạnh lùng nói.
Gã còn lại cũng lập tức không dám làm gì nữa.
Mà Sở Nguyệt chỉ có thể rụt người lại, ôm lấy chiếc ô giấy dầu, thầm thở phào một tiếng.
Một biệt thự tư nhân nằm dưới chân núi.
Lương Hàn ngồi bắt chéo chân, một tay cầm cốc rượu đỏ, tay khác thì kẹp điếu xì gà.
"Quả nhiên Lục thiếu gia thật biết hưởng thụ, rượu này không tồi."
Gã ta uống một ngụm rượu đỏ quý báu của Lục Vũ Trầm, tấm tắc nói.
"Lương thiếu cũng đừng đùa tôi, thân là đại thiếu của Lương gia Tây Nam, trong nhà không lẽ thiếu rượu ngon sao?" Sắc mặt Lục Vũ Trầm cũng không thể gọi là tốt.
Lương Hàn cười cười, “Rượu ngon thì cũng có rồi, vậy còn người đẹp đầu?"
"Người đẹp hắn là đang trên đường tới.”
"Lục thiếu, vợ của thằng nhóc kia thật sự rất được sao?"
"Anh mà gặp, bảo đảm cả đời không quên.” Lục Vũ Trầm nói.
"Ha ha." Lương Hàn cười hai tiếng, “Tôi vẫn cứ nghĩ cậu chỉ mạnh hơn tên thiếu gia Bạch gia một tí, không ngờ cậu lại thông minh hơn tên ngốc đó nhiều."
"Dùng người của tôi ngăn chặn thằng nhóc đó, sau đó lại bắt vợ của nó đến, cho dù người của tôi thất bại cũng có thể lấy vợ của nó ra là con tin, lại còn có thể chơi một tí với vợ của nó, điểm này thôi cũng thật thông minh! Không thể không nói, sự vô liêm sỉ của cậu khiến tôi tán thưởng đó.”
Trong mắt Lục Vũ Trầm hiện lên ý hận, nói: “Tôi chỉ muốn cho thằng nhóc đó biết kết quả của việc đắc tội với tôi là thế nào, nó lợi hại không có nghĩa là người nhà của nó cũng lợi hại, có là hổ thì cũng có lúc phải ngủ gật mà!"
Cũng lúc này.
Sở Nguyệt bị mấy tên vạm vỡ dẫn vào biệt thự.
Trong mắt Sở Nguyệt hiện lên tia bối rối.
“Ở đây là ở đâu thế? Rốt cuộc các người muốn làm gi?"
Mấy tên vạm vỡ không nói gì chỉ nhìn cô.
Chuyện đã rõ ràng đến vậy mà cô gái này còn không hiểu. Chỉ là sau khi bọn họ dẫn Sở Nguyệt đến cũng không dám tiếp tục lên tiếng, tất cả đều nghiêm túc đứng thành hai hàng.
“Cô Sở, mạo muội mời cô đến đây, hy vọng không làm cô sợ."
Lúc này Lục Vũ Trầm đứng lên, trên mặt mang ý cười.
Sau đó gật đầu với mấy tên vạm vỡ kia.
Mấy tên vạm vỡ này là những đồ đệ, thuộc hạ lưu vong mà gã đặc biệt mời từ vùng khác đến.
Làm việc cũng vô cùng hiệu quả.
Mà Lương Hàn thì đang cầm cốc rượu đỏ, híp mắt đánh giá Sở Nguyệt.
Càng nhìn càng khiến gã ta hài lòng.
Thằng nhóc kia cũng may mắn thật, thế mà có được một người vợ cực phẩm như này.
Lúc này gã ta đứng lên, bước đến gần Sở Nguyệt.
"Các người muốn làm gì?" Sở Nguyệt ôm chặt lấy chiếc ô, hoảng loạn nói.
“Cô Sở, đừng sợ, bọn tôi mời cô đến đây là muốn mời cô uống vài cốc thôi." Lương Hàn cười ha ha.
Nhưng ánh mắt gã ta lại lộ ra tia gấp gáp, rất muốn giải quyết cô gái này ngay tại chỗ.
Sở Nguyệt sợ đến mức cứ liên tục lui về sau.
“Cô Sở, vốn chúng ta có thể làm bạn bè, nhưng tôi không biết vì sao cô lại không thích tôi đến vậy, vốn tôi tặng xe cho cha mẹ cô, kết quả họ lại trả lại, không lẽ Lục Vũ Trầm tôi không xứng làm bạn của cô đến thế sao?”
Nói đến đây, Lục Vũ Trầm vẫn cứ canh cánh trong lòng về việc lần trước vợ chồng Sở Sơn Hà trả xe lại cho gã.
Lục Vũ Trầm gã tặng đồ, thế mà lại có ngày bị trả về.
Như vậy khác gì là tát lên mặt gã.
"Đặc biệt là chồng cô, cô biết không, tên đó hết lần này đến lần khác cứ làm nhục, thậm chí còn có ý định chiếm lấy gia sản mười tỷ của Lục gia tôi nữa." Lục Vũ Trầm oán hận nói.
"Nhưng chuyện này chẳng liên quan đến tôi, các người bắt tôi đến là muốn làm gì?" Sở Nguyệt sợ hãi hỏi.
"Làm gì?" Lương Hàn cười cười, nụ cười tràn đầy đen tối, "Không lẽ mục đích rõ ràng đến vậy mà vẫn không đoán ra sao?"
Gã ta đột nhiên cảm thấy cô gái này rất đơn thuần, hoặc là rất ngu ngốc, đến nước này rồi mà vẫn còn hỏi bọn họ muốn làm gì.
"Cô Sở, hôm nay bắt cô đến đây, cô muốn trách thì phải trách Thường Ninh chồng cô đấy." Lúc này sắc mặt Lục Vũ Trầm cũng thay đổi.
“Cô gái, để bọn tôi chơi đã nhé."
Lương Hàn đã vội buông cốc rượu mà nhào đến phía Sở Nguyệt.
Lục Vũ Trầm chỉ lạnh lùng cười và đứng nhìn.
Mà lúc này Sở Nguyệt chợt nghiêng người, thoải mái tránh khỏi Lương Hàn, hơn nữa đột nhiên nở nụ cười, "Quả nhiên đúng như ông chủ dự đoán, các người to gan thật, ngay cả bà chủ của tôi mà cũng dám động tới!”
Nghe thấy tiếng của cô đột nhiên thay đổi.
Lục Vũ Trầm và Lương Hàn sửng sốt ngay tại chỗ.
Sau đó Lục Vũ Trầm lấy lại được tinh thần.
"Cô không phải Sở Nguyệt!”
Một dự cảm chẳng lành dấy lên trong lòng gã.
"Ha ha..."
"Sở Nguyệt" cười khanh khách.
Cô ấy đương nhiên không phải là Sở Nguyệt mà là Như Ý.
"Các người đó, cứ nghĩ mình thông minh, nhưng cũng chẳng bằng phân nửa của ông chủ.”
"Cô là ai?" Lương Hàn trầm giọng nói, lúc này cũng đã tỉnh rượu.
Còn Lục Vũ Trầm thì phất tay với mấy tên vạm vỡ kia.
"Lên!"
Mấy tên vạm vỡ trước đó cũng ngây người ra, lúc này cũng hướng về phía Như Ý mà đi đến.
Thậm chí sắc mặt ai ai cũng vô cùng tức giận, bọn họ không ngờ tới, thế mà lại bị một cô gái đùa giỡn.
Như Ý thì lại cười cười, mở chiếc ô giấy dầu trong tay mình ra sau đó xoay tròn một chút.
Chỉ thấy từng vệt đen bắn về phía mấy tên vạm vỡ.
Mấy tên vạm vỡ đó còn chưa kịp tiến đến, trên cổ đã xuất hiện những vệt máu.
Bọn họ ôm cổ gào lên đau đớn, sau đó ngã xuống đất.
Chiếc thảm đắt tiền trên mặt đất cũng bị nhuộm đỏ bởi máu.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Vũ Trầm và Lương Hàn đồng thời sợ hãi, không ngừng lui về sau.
"Cô, cô, rốt cuộc cô là ai?"
Lục Vũ Trầm cảm thấy trong lòng phát lạnh, gã nghĩ kê hoạch này đã quá hoàn hảo không hề sứt mẻ gì, dù sao Thường Ninh cũng bị thuộc hạ của Lương Hàn giữ chân, cho dù là bọn họ đầu không lại Thường Ninh, nhưng gã có Sở Nguyệt làm con tin trong tay, còn có thể hâm dọa được Thường Ninh.
Thế nhưng gã không thể nào ngờ đến, Sở Nguyệt này lại là giả.
Trong lòng gã tràn đầy thù hận không nói nên lời.
"Tôi nói cho cô biết, cô gái, tốt nhất là cô đùừng đến đây!”
Thấy Như Ý đi đến, Lương Hàn giơ một cây súng ngắn lên, dữ tợn nói.
Lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì có thể đấu lại sung sao?
"Ôi tôi sợ quá, thế mà lại có súng."
Lúc này Như Ý ôm ngực, bày ra dáng vẻ sợ hãi.
Nhưng ai cũng có thể nhìn ra được đây chỉ là giả vờ.
Lương Hàn nhíu mày, không lẽ cô gái này không sợ súng sao.
Phải biết rằng, lão già bên cạnh gã ta cũng không thể nào đỡ được đạn, đó giờ gã ta chưa từng thấy ai không sợ súng cả.
"Cô không được đến đây, nếu không, tôi thật sự bắn đó!" Gã ta giơ súng, quát lớn.
Lúc này trên mặt Như Ý tràn đầy lạnh lùng, “Vậy thì anh thử bắn xem!"
Thấy cô bước đến càng ngàng càng gần, mặt Lương Hàn trầm xuống, thật sự bóp cò.
Đoàng!
Tiếng súng này nổ ra.
Một tia lửa từ trên giấy dầu cũng phát ra.
Sau đó trên cổ Lương Hàn đầy máu.
Tiếp đó gã ta trừng lớn mắt ngã xuống.
Thấy Lương Hàn chảy đầy máu mà ngã xuống. Ánh mắt Lục Vũ Trầm trở nên trống rỗng.
Đột nhiên gã cảm thấy hối hận, đáng lẽ không nên tìm cách nhắm vào Thường Ninh.
"Ông chủ của tôi nói rồi, anh có ba ngày để trả nợ, qua ba ngày, nếu anh không đưa ra được mười tỷ, Lục gia sẽ tan nát!"