Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần

Chương 33: Võ Đạo Tông Sư, khóc thút thít như con gái




Lý Như Ý hơi khó xử nhìn Liễu Vân Yến, nói: “Giám đốc Liễu, thành thật cảm ơn cô đã nói chuyện giúp chúng tôi.”

“Nhưng mà làm vậy có khiến cho cô khó xử không?”

Liễu Vân Yến liếc mắt nhìn Ngô Đình Khải, cười nói: “Không khó xử chút nào, anh Ngô là khách hàng tôn quý nhất của chủ tịch chúng tôi.”

“Lúc trước khi gọi điện thoại thông báo, chủ tịch luôn nhấn mạnh nhất định phải tiếp đón hai vị thật tốt, đương nhiên tôi không thể để hai vị chịu bất kỳ tủi thân nào ở địa bàn công ty chúng tôi được.”

Nghe thấy cô ta nói vậy, Lý Như Ý lập tức nhìn về phía Ngô Đình Khải, hiếu kỳ nói: “Những lời lúc trước anh nói đều là thật sao?”

Ngô Đình Khải xua tay, tùy ý nói: “Đương nhiên là thật, Kỷ Thừa Phát khóc thút thít như con gái, không có gì đáng nói!”

Người nói vô tình, người nghe có ý.

Kinh nghiệm Liễu Vân Yến dồi dào, đã sớm luyện ra năng lực gặp biến không sợ hãi.

Nhưng mà, ngay sau khi cô ta nghe thấy Ngô Đình Khải buột miệng thốt ra, trong đầu lập tức vang lên tiếng sấm!

Cô ta khó khăn quay đầu, ngơ ngác nhìn Ngô Đình Khải.

Chủ tịch, khóc thút thít như con gái?

Phải biết rằng, rất nhiều người đều biết chủ tịch Kỷ Thừa Phát của tập đoàn Thừa Phát không chỉ thành công trong sự nghiệp, mà còn là một tay võ nghệ quả cảm vô song.

Anh ta đã từng là bộ đội đặc chủng trong quân đoàn Cuồng Long nổi danh!

Đó chính là quân đoàn Cuồng Long đó!

Trong đầu Liễu Vân Yến đã khắc sâu một chuyện từng xảy ra: Đó là có một thương nghiệp vì muốn cạnh tranh với tập đoàn Thừa Phát, đã phái sát thủ cấp bậc Tông Sư chuẩn bị ám sát chủ tịch Kỷ, nhưng mà sau khi sát thủ lẻn vào văn phòng chủ tịch, chưa quá ba phút đã bị chủ tịch Kỷ ném ra ngoài như ném rác.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Chú! Xin Ký Đơn!

2. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ

3. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé

4. Anh Chỉ Thích Em Thôi

=====================================

Chuyện này, đã từng dấy lên trận sóng to ở thành phố Thục.

Nhà họ Kỷ đứng sau chủ tịch Kỷ thì càng giận dữ hơn, trực tiếp san bằng cái công ty kia!

Và vì chuyện này, mà bên ngoài mới biết chủ tịch tập đoàn Thừa Phát không chỉ có sự nghiệp thành công, mà bản thân còn là một võ đạo Tông Sư.

Qua lần đó, chủ tịch Kỷ đã trực tiếp trở thành cái tên thứ chín trong danh sách tân binh ưu tú.

Phải biết rằng có thể vào được mười cái tên trong danh sách tân binh ưu tú, đây đều là những cao thủ trẻ tuổi trong số những người xuất sắc của thế hệ này, là ứng cử viên của Võ Vương chắc như đinh đóng cột.

Nhưng một người đàn ông mạnh mẽ như vậy lại bị anh Ngô đây nói khóc thút thít như con gái, Liễu Vân Yến cảm thấy đầu óc của mình hỗn loạn, tế bào não như không đủ dùng.

Ngô Đình Khải thấy vẻ mặt kỳ lạ của Liễu Vân Yến, tự tin nói: “Nếu giám đốc Liễu không tin có thể gọi điện xác nhận với Kỷ Thừa Phát.”

Nghe thấy lời nói anh dũng như vậy, Liễu Vân Yến lập tức tỉnh táo lại, cô ấy mỉm cười xấu hổ, nói: “Anh Ngô, không cần đâu, tôi tin tưởng anh!”

Liên tưởng đến thái độ kích động của chủ tịch Kỷ, lý trí của nói Liễu Vân Yến cho cô ta biết lời của Ngô Đình Khải chính là thật sự!

Nhưng mà, cô ta vẫn khó mà chấp nhận nổi, anh Ngô nói một người võ đạo Tông Sư mà lại khóc thút thít như con gái, vậy anh ở cấp bậc nào, chẳng lẽ là Võ Vương sao?

Nhìn dáng vẻ của anh cũng chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi thôi, vậy thì quá ba hoa rồi!

Đúng lúc này, Lý Thiên Ân và bạn trai của cô ta sầm mặt đi ra khỏi cửa hàng, khuôn mặt cô ta vốn u ám, lúc này lại càng âm u đến mức có thể vắt ra nước!

Sau khi Lý Thiên Ân bước đến thì lập tức quát to với ba người Ngô Đình Khải: “Có phải mấy người làm không? Rốt cuộc mấy người bày trò quỷ gì!”

Lúc này, ở cửa hàng xa xỉ phía sau lưng cô ta có một nhân viên mặc đồng phục cửa hàng màu đen bước ra, vẻ mặt nhân viên cửa hàng đầy áy náy, nói: “Cô Lý, thật sự xin lỗi, không phải chúng tôi không muốn bán cho cô, nhưng thật sự trang phục trong cửa hàng chúng tôi không phù hợp với khí chất của cô, chúng tôi không thể bán cho cô!”

Lý Thiên Ân quả thực muốn giận đến ngất đi, giận dữ la hét chói tai: “Tôi có tiền, mặc dù có bán hay không bán thì tôi đều phải mua, dựa vào đâu mà không chịu bán cho tôi?”

Nhân viên cửa hàng thở dài, nói đầy ẩn ý: “Đầu tiên, trang phục trong cửa hàng đúng là không hợp với cô. Suy nghĩ vì cô, và cũng vì nhãn hiệu chúng tôi, cho nên chúng tôi không thể bán cho cô. Tiếp theo, cô không phải là người có tiền nhất thành phố Thục!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.