Trên võ đài.
Ngô Đình Khải nghe thấy lời mà Iguchi Yasei nói, trong lòng đã hiểu ra.
Anh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nhà họ Trần ngồi ở trung tâm khán đài một cái.
Nhà họ Trần?
Ha, nhà họ Trần!
Ngô Đình Khải thu tầm mắt lại, trịnh trọng nói: "Nếu ông đã cố chấp như vậy."
"Vậy thì, vừa phân cao thấp vừa phân sống chết!"
Lời sát khí nồng nặc này nói ra từ miệng anh, khán giả không hề cảm thấy chấn động lòng người.
Vì biểu cảm của Ngô Đình Khải quá bình tĩnh, không có vẻ hung tợn, không có giọng hung ác, không hề dọa được người.
Có khán giả hét lên:
"Đừng, tên chó già này sống đủ lâu rồi, cậu vẫn còn trẻ, không cần như vậy."
"Đúng đó, tên chó này được xưng là Võ Thánh Yamato, có chút thực lực, cậu đừng lơ là."
"Mẹ nó, cậu ngốc à, trong tay tên này là dao dài đó, cậu ngốc nghếch quyết phân sống chết gì chứ!"
"Tiêu rồi, tên nhóc cậu quá điên rồi, hôm nay sẽ có chuyện."
"Đúng, mấy người nhìn tên chó Iguchi Yasei đó đi, không hổ là hoang dại, ánh mắt hung ác như sói hoang vậy."
...
Không giống với khán giả, vào giây phút Ngô Đình Khải nói quyết phân sống chết, Iguchi Yasei phút chốc cũng hoảng.
Ông ta cảnh giác nhìn Ngô Đình Khải, hơi hoang mang trong lòng.
Thanh niên trước mắt này, nhìn chưa đến hai mươi tuổi hơn, sao có thể khiến mình nảy sinh cảm giác nguy hiểm?
Iguchi Yasei cầm dao, hơi cúi người: "Được!"
Làm xong động tác này, ông ta đứng thẳng người, nhìn dao dài trong tay, trịnh trọng nói: "Ngô Đình Khải, mời cậu đi lấy vũ khí!"
Ngừng một chút, ông ta nói tiếp: Cho dù là súng, cũng được!"
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn khán giả xung quanh, lớn tiếng nói: "Chúng tôi là người Nhật Bản, chưa bao giờ dựa...vào...mồm mép!"
"Chỉ có kẻ yếu mới gào thét vô ích."
"Kẻ mạnh, chỉ cần dùng hành động nói chuyện!"
Vừa dứt lời đã đã chấn động không khí toàn nơi này.
"Mẹ nó, tên chó này kiêu căng quá rồi!"
"Mẹ nó, trên địa bàn của Hoa Hạ mà ông ta lại kiêu ngạo như vậy, ông đây phải khiến cho ông ta có đi không có về!"
"Mẹ nó, cả nói chuyện cũng không mạch lạc mà còn có lý nữa?"
"Đừng kéo tôi, tôi muốn xuống dưới đánh tên chó này."
"Bỏ đi, cậu có nhiêu đây cân, người ta lười vung đao!"
"Khỉ, không đánh được thì không đánh nữa?"
"Đúng, sợ mẹ gì, đánh với kẻ mạnh mới là tinh thần thượng võ của Hoa Hạ chúng ta!"
"Mấy người đừng nói, tên chó này không sợ cả súng, chắc chắn là có chút tài lẻ."
...
Vào lúc khán giả xôn xao, Ngô Đình Khải có hành động mới!
Chỉ thấy anh giơ hai tay lên, rồi nhẹ nhàng hạ xuống, một hành động khống chế âm lượng.
Khán giả biết anh có lời muốn nói, không còn xôn xao nữa, nhìn xem anh nói gì.
Hàng vạn khán giả dần dần im lặng, lặng lẽ ngồi nhìn bóng người cô độc kiêu ngạo ven võ đài.
"Mấy người nhỏ tiếng thôi, ồn đến con gái tôi rồi!"
Vãi, chỉ vậy thôi?
Đây là vô số tiếng lòng của mọi người.
Bọn họ còn nghĩ là lời gì ghê gớm, kết quả là phun ra một câu như vậy.
Vãi!
Mọi người đều nhìn về phía ven võ đài, nhìn thấy một cô bé ngồi trên lưng một con chó trắng lớn.
Tai của cô nhóc bị một người đàn ông bịt chặt, hai tay cô bé lại bịt tai giúp chú chó nhỏ trong lòng.
Đôi mắt lớn nhạy bén của cô bé nhìn qua nhìn lại, rất sinh động.
Lúc này, cô bé nhìn thấy Ngô Đình Khải trên võ đài nhìn qua, lập tức hét lên: "Cha ơi cố lên!"
"Đánh ông ta!"
"Đá bóng!"