Thế gia luôn nuôi hy vọng!
Hy vọng này, chính là danh vọng!
Nếu không phải vì những thứ danh vọng đó, ông Trần cũng sẽ hoàn toàn không mất công như thế.
Sở dĩ ông Trần ôm hy vọng vớn chuyện này lớn như vậy, ngay cả hy sinh cháu trai mà mình yêu thương nhất cũng không tiếc.
Đó là bởi vì, trong lòng ông ta có một dã tâm cực kỳ lớn:
Ông ta muốn khiến cho nhà họ Trần trở thành thế gia số một Thục Châu!
Qua mấy năm nay giấu tài, nhà họ Trần cách mục tiêu này cũng không còn xa nữa.
Ông ta đã dùng rất nhiều thủ đoạn, từ trong sáng ngoài tối cho đến máu me bạo lực.
Ông ta không cần nhà họ Trần làm bá chủ đất Thục, ông ta muốn đưa nhà họ Trần tới một độ cao chưa từng có.
Vì mục tiêu này, ông ta có thể hy sinh rất nhiều thứ, kể cả cháu trai của ông ta!
Ở trong mắt ông ta, chỉ cần nhà họ Trần trở thành thế gia số một Thục Châu, những thế gia khác sẽ đều phải dựa vào ông ta, nghe theo sự chỉ huy của ông ta.
Có những thế gia đó ủng hộ, có danh tiếng thế gia số một, ông ta mới có tư cách kết minh với người đàn ông kia.
Đến lúc đó, nhà họ Trần sẽ có được vinh quang vô hạn, con cháu đời sau sẽ có được tài nguyên vô tận.
Một chút hy sinh này của ngày hôm nay, so với tương lai tốt đẹp đó, thì đã là gì?
Sau khi ông ta chết, cái tên Trần Minh Xuyên của ông ta, sẽ là cái tên được đời sau kính trọng nhất trên gia phả.
Nhưng mà.
Chính vào hôm nay!
Ngay tại giờ phút này!
Giấc mộng này đã tan nát!
Nỗ lực mấy năm nay của nhà họ Trần, đã uổng phí!
Sau này có muốn cứu vãn lại, cũng khó như lên trời!
Trên lôi đài.
Ngô Đình Khải thấy ông Trần phun ra một búng máu, dáng vẻ càng thêm thê lương.
Anh khinh thường mà giật nhẹ khóe môi, thầm nghĩ: Không phải lão già này lòng dạ rất hiểm độc sao?
Sao lại chỉ có một chút định lực như vậy?
Ngô Đình Khải cố ý, anh cố ý chọc giận ông chủ nhà họ Trần.
Chẳng phải ông để ý nhất là thể diện của nhà họ Trần sao?
Được, vậy ngay trước mặt cả vạn người, tôi sẽ khiến cho mặt mũi của nhà họ Trần ông mất hết.
Nghĩ đến những hoạt động ngầm, những chuyện mà mấy năm nay nhà họ Trần đã làm, Ngô Đình Khải thật hận không thể diệt cả nhà họ Trần ngay lập tức.
Anh lạnh lùng mà nhìn ông Trần, thầm nghĩ: Mới vậy mà đã tức giận đến hộc máu?
Đợi nữa xem!
Chờ đến khi nhà họ Trần bị một lưới bắt hết, chắc là máu trên người của ông cũng không đủ phun ra mất!
Liếc mắt nhìn Trần Tư Hoàng đã đỏ bừng cả người, bất tỉnh nhân sự, Ngô Đình Khải cũng không còn hứng thú mà làm tiếp.
Thân hình anh hơi động, điều chỉnh tốt phương hướng, khoảnh khắc Trần Tư Hoàng vừa rơi xuống kia, chuẩn xác mà đá ra.
“Bịch!”
Một tiếng động nặng nề vang lên, Trần Tư Hoàng vẽ một đường parabol ở trên không trung, rơi về phía trung tâm khán đài.
Trên giữa khán đài, người của nhà họ Trần thấy cậu chủ nhà mình bị đá bay tới đây, vội vàng vươn tay ra đỡ.
Nhưng mà, nghĩ thì tốt đẹp, nhưng hiện thực lại tàn khốc!
“Rầm!”
Người nhà họ Trần đầu tiên đỡ phải Trần Tư Hoàng lập tức bị đâm vào bay ngược ra ngoài.
Một người!
Hai người!
Ba người!
...
Sáu người!
Bảy người!
“Ui da!”
“Phụt!”
“Mẹ ơi!”
Đâm bay đến tận bảy người nhà họ Trần, Trần Tư Hoàng mới được người đỡ được.
Mấy người nhà họ Trần này xoa eo, nhìn thoáng qua về phía lôi đài, trong mắt toàn là hoảng sợ.
Người này, sức mạnh thật là khủng khiếp!
Đỡ được Trần Tư Hoàng, là một người trung niên diện mạo khá bình thường.
Sau khi người này đỡ được Trần Tư Hoàng, lập tức quẳng Trần Tư Hoàng xuống đất giống như là vứt một con chó chết.
Sở dĩ ông ta đỡ lấy Trần Tư Hoàng, chỉ bởi vì Trần Tư Hoàng đúng lúc bay tới trước mặt ông ta.
Người trung niên này đi tới trước mặt ông cụ Trần, đứng yên, lạnh giọng hỏi: “Cần tôi ra tay?”
“Ông chắc chứ?”
Giọng nói của ông ta cực kỳ lạnh nhạt, không hề có sự kính trọng nào!
Hơn nữa, tiếng Hoa Hạ mà ông ta nói khá cứng nhắc, rõ ràng không phải là một người Hoa Hạ!