Như thể những tiếng kêu gào ầm ĩ ở xung quanh không liên quan gì đến anh.
Ba giây!
Ba giây trôi qua, các cô gái dần dần lấy lại tinh thần, có người hét to: "Trời ạ, ông bố bỉm sữa này đẹp trai cuốn quá, tôi thích!"
"Bé đáng yêu này cũng đáng yêu quá đi!"
"Xin lỗi bé đáng yêu, lúc nãy chị không nhìn thấy rõ."
"Ôi trời ơi, muốn trở thành mẹ của bé đáng yêu này quá đi, tôi sắp tan chảy vì sự đáng yêu này rồi!"
"Tôi thích con chó trắng kia, muốn dắt nó về nhà quá đi!"
"Đây đâu phải chó trắng, rõ ràng đây là linh hồ, nó có cần chủ dắt đâu, tự ngậm vòng cổ đi theo kìa, thông minh quá trời!"
...
Trong chốc lát, tình hình reo hò trong toàn trường đột nhiên thay đổi.
Các cô gái bỗng từ fans nhan sắc của Trần Tư Hoàng trở thành fans nhan sắc của Ngô Đình Khải và Khiết Nhan.
Cũng không trách những cô gái này đột nhiên lật lọng, thật sự là mấy người Ngô Đình Khải quá hút mắt!
Khí chất rắn rỏi của Ngô Đình Khải được mài giũa từ trong khói lửa chiến tranh, đâu phải là thứ mà một ngôi sao nhỏ như Trần Tư Hoàng có thể so sánh được!
Hơn nữa, anh còn ôm Khiết Nhan hoạt bát đáng yêu.
Hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt pha trộn với nhau, không ngờ lại cho người ta một loại vẻ đẹp hài hòa khó tả.
Lại thêm Khiết Nham ôm Bé Xám ngây thơ đáng yêu, đầu lưỡi thè ra, vô cùng dễ thương.
Sói Trắng ở bên cạnh còn thường xuyên có biểu cảm như con người, ánh mắt linh động rất dễ dàng khiến người không biết chuyện nghĩ lầm đây là một chú chó ngoan.
Mấy người Huyết Đồ đi theo sau lưng như vệ sĩ, luồng sát khí như có như không trên người bọn họ khiến cho bọn họ ngập tràn cảm giác bí ẩn.
Một nhóm người như vậy quả thật là ngập tràn sức hấp dẫn khiến người ta không muốn kháng cự!
Nghe thấy tiếng ủng hộ mình ngày càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn biến mất, sắc mặt Trần Tư Hoàng tối lại.
Anh ta nhìn chằm chằm Ngô Đình Khải ở đối diện, thầm nghĩ: Chết tiệt, dám cướp sự nổi trội của nhà họ Trần tôi, muốn chết à!
Nếu như lần này có thể thu hoạch được một số lượng lớn sự mong đợi của mọi người, để vị trí của bác cả dịch chuyển về phía trước một chút, kế hoạch đó của nhà họ Trần sẽ có thể thực hiện sớm!
Đến lúc đó, nhà họ Trần sẽ không gọi là nhà họ Trần ở thành phố Thục nữa, mà gọi là nhà họ Trần ở Hoa Hạ!
Nhưng bây giờ, cục diện vốn cho rằng đã nắm chắc lại xuất hiện một chút ngoài ý muốn.
Trần Tư Hoàng ném micro cho một người mặc quần áo trọng tài, thản nhiên nói: "Anh có thể bắt đầu được rồi!"
Trọng tài kính cẩn gật đầu, sau đó nhanh chân đi về phía võ đài.
Không hề ngoài ý muốn, trọng tài này cũng là người của nhà họ Trần!
Trọng tài đi lên võ đài, trầm giọng nói: "Nếu như hai bên đều đã đến, cuộc so tài của chúng ta cũng sẽ lập tức bắt đầu!"
"Trước khi bắt đầu thi đấu, tôi sẽ nói quy tắc thi đấu của lần này trước."
"Thứ nhất, bên nào rơi ra khỏi võ đài là thua!"
"Thứ hai, bên nào chủ động xin tha là thua!"
"Thứ ba, mất đi sức chiến đấu là thua!"
"Những cái khác, không hạn chế!"
Không hạn chế!
Lại là không hạn chế, ba chữ này vừa nói ra, vô số người nhíu mày lại.
Lối đánh như vậy là dự định không chết không thôi à!