Huyết Đồ bước lên trước, thấp giọng nói: “Bảo vật từ mang ra từ Soái Trướng đã đến rồi, Trái Tim Hải Dương có lẽ là đợi đến hôm mới có thể đến.”
Ngô Đình Khải gật đầu hỏi: “Con chó chết tiệt này là sao?”
Huyết Đồ nghe Ngô Đình Khải hỏi vậy thì hơi bất lực.
Anh ta cạn lời nói: “Chắc là cấp dưới khi lấy đồ trong Soái Trướng ra đã nói ra tên của anh, để nó nghe được.”
“Sau đó, nó sống chết đòi theo đến đây, nếu không sẽ ngậm chặt quần của thân vệ đó không nhả.”
Soái Trướng là tên khác của căn cứ trung tâm của quân đoàn Cuồng Long, là trung tâm của bộ chỉ huy của cả quân đoàn Cuồng Long.
Muốn ra khỏi Soái Trướng, phải qua các khâu kiểm tra.
Nhân viên làm việc của cấp dưới Huyết Đồ và Sói Trắng mang thẻ nhận dạng, thông qua rất dễ dàng.
Nhưng Sói Trắng còn dắt theo một con chó nhỏ tạm thời chưa có thân phận thì khó khăn muôn trùng.
Các điểm kiểm tra phải lần lượt báo cáo tình hình với trung tâm bộ chỉ huy, nếu không thì không cho đi được.
Bởi vì, cho dù là đối nội hay đối ngoại, quân đoàn Cuồng Long vẫn luôn phòng ngự rất nghiêm ngặt.
Mà đây cũng là nền móng của kỷ luật đanh thép của quân đội quân đoàn Cuồng Long.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Ngô Đình Khải nghe thấy giọng nói giận dữ của Khiết Nhan: “Mày để tao sờ đi!”
Ngô Đình Khải nghe vậy nhìn qua, thấy Khiết Nhan đang đuổi theo Sói Trắng muốn sờ bộ lông trắng của nó.
Nhưng mà mỗi lần Khiết Nhan sắp đến gần Sói Trắng thì nó lại chạy đi.
Vậy còn chưa xong, sau khi chạy đi, nó còn quay đầu ném lại ánh mắt khinh thường như đang coi thường tốc độ của Khiết Nhan.
Mấy lần như vậy, Khiết Nhan tức đến mức kêu gào nhưng lại không có cách nào khác.
Ngô Đình Khải hắng một tiếng, rồi bẻ ngón tay răng rắc, liếc xéo Sói Trắng, uy lực trong mắt thì không cần nói cũng biết.
Sói Trắng hiểu đời, nhận ra được ý của anh trong nháy mắt.
Nó cụp tai xuống, không tình nguyện mà chạy chậm lại, rồi cố ý để cho Khiết Nhan sờ được, thỏa mãn tính hiếu kỳ của con nhóc.
Nó ngửi được mùi, biết con nhóc này chính là con của sát thần đó, không dám đắc tội anh, còn không thể ức hiếp con của anh?
Sói Trắng ỉu xìu, những ngày tháng này khó sống rồi!
Nó điêu luyện vứt xích trên cổ đi, chậm rãi đi đến góc tường nằm xuống, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bỏ đi, tên sát thần này có bạo lực cũng là chủ của mình, chó tốt không hầu hai chủ, đời chó cứ sống tạm vậy đi!
Ngô Đình Khải tiễn Huyết Đồ đi xong, cạn lời nhặt xích chó lên, con chó chết tiệt này, giả vờ cũng không chịu giả vờ thêm một lát.
Sói Trắng là do Ngô Đình Khải nhặt được trong một lần đi làm nhiệm vụ, anh cũng không biết nó là giống chó gì.
Hay là nói, Ngô Đình Khải cũng không biết rốt cuộc nó có phải là chó không!
Bởi vì nó quá thông minh, thông minh đến mức không giống một con chó.
Nó lớn lên trong quân đội, đương nhiên bị quân đội coi là chó mà nuôi dưỡng.
Nhưng nó không chịu đeo vòng cổ, xích to cỡ nào cũng không xích được nó.
Trong lúc bất lực, Ngô Đình Khải đã làm một cái vòng cổ lớn, tiện cho nó đeo tự do!
Cũng là nói, dây xích chó này và vòng cổ đều là những vật mang khi ra đường, Sói Trắng muốn gỡ thì gỡ, muốn đeo thì đeo.
Ngô Đình Khải thở dài, sắp xếp cho Khiết Nhan trước, để con bé ăn cơm.
Anh đi vào phòng bếp xào vài cục thịt xương cho nó.
Hết cách, đồ ăn không ngon, con chó chết tiệt này sẽ không thèm nhìn thêm một cái.
Con chó nhỏ trở thành cái đuôi nhỏ của Khiết Nhan, Ngô Đình Khải đặt biệt làm cho nó một bát nước thịt để nó ăn no nê.
Làm xong, Ngô Đình Khải nhìn giờ, đã qua mười giờ rồi.
Ngô Đình Khải không phải người thích nuốt lời, nếu đã nhận được thiệp khiêu chiến của nhà họ Trần, vậy thì anh phải đến đó trước buổi trưa!
Để nhà họ Trần náo nhiệt lần cuối trước khi bị tiêu diệt đi!