“Dao rất nguy hiếm.” Dịch Tuần đứng lên vỗ vỗ bụi trên quần, hiến nhiên là đối với sai bảo của Thích Mân rất bất mãn.
“Không nguy hiểm, em gọt táo được.” Đào Đào cầm dao rất tốt, ban đầu Thích Mân cũng không biết, cậu lo lắng cô gọt vào tay, nên cậu tận mắt nhìn Đào Đào đem toàn bộ vỏ táo gọt hết là biết Đào Đào thật sự biết dùng đao.
“Đúng vậy đó, Đào Đào gọt táo rất ngon, Dịch Tuần, nếu không cậu tới nhà mình choi đi, đế Đào Đào gọt táo cho cậu ăn?” Thích Mân ranh mãnh nhìn Dịch Tuần, cậu làm sao không biết Dịch Tuần có ý gì.
“Anh Dịch đi không ạ?”
“Không đi.” Dịch Tuần không phải không biết Thích Mân cô’ ý nói như vậy.
“Ồ, vậy được rồi ạ.” Đào Đào mất mát nhíu lông mày nhỏ.
“Đi về.” Dịch Tuần cảm thấy noi này ve kêu thật sự là quá ồn, ầm ĩ thấy phiền.
“Anh Dịch, hẹn gặp lại.” Đào Đào một tay nắm kẹo que, một tay hướng Dịch Tuần vẫy tay từ biệt.
“Đào Đào, chúng ta về nhà.” Dịch Tuần đi rồi, Thích Mân cũng nắm tay Đào Đào về nhà, “Kẹo ăn ngon không em?”
“Ăn ngon ạ, anh trai, anh Dịch tại sao lại nói noi này yên tĩnh vậy ạ?” Đào Đào ngây tho ngẩng đâu nhìn Thích Mân.
“Ha ha, anh Dịch đang nói trái lòng đấy, Đào Đào cảm thấy noi này yên tĩnh sao?”
“Không ạ, rất ầm ĩ luôn, ầm ĩ đến nỗi làm tai em đau.” Ve kêu mùa hè thật sự là làm người ta đau hết cả tai.
“Cho nên anh Dịch em thường xuyên nói trái lòng đó, anh Dịch nói không ầm ĩ thì chính là ầm ĩ, anh Dịch nói không muốn thì chính là muốn.” Thích Mân rất là gian / dối đào một cái hố cho Dịch Tuần.
“Ồ, thì ra là thế ạ, em hiểu rồi.” Đào Đào nghĩ thầm, thì ra anh Dịch Tuần lại phiền toái như vậy a, nói còn phải nghe ngược lại.
“Vừa rồi anh Dịch nói không ăn ô mai, nhưng thật ra là rất thích ăn nhỉ?”
Khó trách vừa rồi cậu đều bỏ vào túi, trong lòng Đào Đào hiểu rõ, thì ra anh Dịch là người như vậy.
“Ha ha, đúng vậy đó, anh Dịch của em có phải rất già mồm hay không?” Thích Mân vừa nắm tay Đào Đào đi về nhà, vừa gài Dịch Tuần.
Đào Đào nháy mắt mấy cái: “Già mồm là gì ạ?”
“Chính là thích nói trái lòng đó, ngạo kiều.”
Đào Đào như có điều suy nghĩ gật gật đâu, ‘Thì ra là vậy, vậy còn anh trai sao ạ?”
“Anh à, anh không phải như này đâu, không tốt chính là không tốt, không thích chính là không thích, cho nên Đào Đào không cân đoán anh đang suy nghĩ
gì”
“Biết ạ, vẫn là anh trai tốt hon, anh Dịch thật là phiền phức a!” Đào Đào ngậm kẹo que, cô lại cảm thấy mình nói anh Dịch như vậy là không đúng, nhân tiện nói: “A, anh Dịch có phải không thể nói như vậy được đúng không ạ?”
“Ha ha, đúng vậy, anh Dịch của em chỉ là bởi vì không có bạn bè, không giống anh trai có Đào Đào.” Thích Mân vui vẻ nghịch tóc Đào Đào.
“Vậy sau này em sẽ choi nhiều với anh Dịch là được rồi.”
“ừ, Đào Đào thật hiểu chuyện, anh Dịch cũng thích Đào Đào.”
Đây chính là mục tiêu Thích Mân muốn đạt được, không có chuyện gì Thích Mân cậu không làm được.
Nếu đã muốn để Dịch Tuần thay đổi, thì hiện tại Đào Đào là biện pháp giải quyết duy nhất, vậy cậu liền đế Đào Đào thay đối Dịch Tuân, đồng thời cũng làm cho Dịch Tuần thay đổi Đào Đào.
Đào Đào từ trước tới nay luôn vì người khác mà suy nghĩ, luôn nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nên chịu rất nhiều ủy khuất, nếu xảy ra chuyện gì thì em ấy trước tiên luôn tìm lỗi chính mình, xưa nay không bao giờ nghĩ là người khác sai.
Mà Dịch Tuần chỉ lo cho mình, nếu xảy ra chuyện gì, cậu sẽ không bao giờ tìm vấn đề từ trên người chính mình, nếu hai người choi với nhau, Thích Mân rất an tâm.