Mặc dù ở chung không lâu, nhưng cô con gái Đào Đào này, bọn họ càng ngày càng thích, mang theo cái tên con nuôi nghe cũng không được tốt lắm. “Biết.” Ông cụ đế bút xuống, Thích Mỹ Âm đang muốn nói thì thấy Thích Thành nói vậy liền không dám nói gì.
Thích Mỹ Âm dám đối nghịch với Hà Vãn, nhưng bà ta không dám đắc tội Thích Thành, người anh trai này của bà ta, đã sớm không phải là anh trai trước đây rồi.
“Đào Đào, tới đây con, con mau dập đầu với tố tiên đi.” Thích Thành vẫy tay Đào Đào, dập đầu xong, Đào Đào chính là đứa trẻ Thích gia.
Đào Đào nghe lời đi qua, cô nghe lời Thích Thành quỳ gối lên trên tấm đệm dập đầu lạy ba cái.
“Được rồi, con đứng lên đi.” Thích Thành đỡ người dậy, Hà Vãn cười cười, tảng đá lớn trong lòng xem như buông xuống.
Tuy nói trước đây trong đại trạch có nhiều chuyện, nhưng Thích gia bây giờ là gia tộc truyền đời có nhiều quy củ, Đào Đào chỉ cần được viết vào gia phả còn chuyện của ông cụ, Đào Đào không cần quan tâm
Đào Đào không có cảm giác gì, những ngày này có ba mẹ và anh trai ở đây Đào Đào đã cảm thấy an tâm, cô không cần đến những phương pháp này.
Hơn nữa cô còn nhỏ, cô cũng không nghĩ đến tài sản gì đó, coi như cô nghĩ đến, cô cũng sẽ không đế ý, cô và ba mẹ vốn là không có quan hệ gì, hơn nữa họ còn yêu thương cô, cô bây giờ so với thời gian trước đây ở trong viện mồ coi như đã tốt gấp trăm ngàn lần rồi, cô không có gì để cầu nữa.
Sau đó có Thích Thành ở đây, Thích Mỹ Âm vẫn luôn không nói gì, sắc mặc bà ta nhìn không được tốt lắm, bọn họ lại không cần nhìn sắc mặt của bà ta, ăn cơm trưa xong Thích Thành lái xe đưa ba mẹ con Hà Vãn về, buối chiều ông còn phải đến công ty.
Vốn Hà Vãn luôn ngồi ở đằng trước, nhưng hôm nay bà cố ý cùng Đào Đào ngồi đằng sau, cũng may ba người ngồi đủ chỗ.
“Đào Đào, hôm nay con không bị dọa sợ chứ?” Hà Vãn vuốt tóc rối bên tai Đào Đào.
“Không đâu ạ.” Trừ lúc bị Đặng Uyển đấy, cô thật sự bị hù dọa ra, mọi chuyện sau đó vẫn rất tốt.
“Hôm nay Đặng Uyển đẩy con, con có bị ngã không?”
“Không ạ, có anh trai ôm con rồi.” Đào Đào cười hì hì nhìn Thích Mân, Thích Mân cũng cười, nha đầu ngốc, tính tình đơn giản so với Đặng Uyên khác nhau một trời một vực.
“Vậy là tốt rồi, sau này đến nhà ông bà nội đừng lại gần Đặng Uyển, tính con bé quá kém, Đào Đào nhà ta tốt tính, không thế bị bắt nạt được.”
“Được rồi mẹ, mẹ cứ yên tâm, con cũng không dễ dàng bị bắt nạt đâu.”
Hôm nay cô được anh Thích che chở, Đào Đào chưa có cơ hội bảo vệ mình đâu, nếu là anh trai không ở đây, Đào Đào sẽ không khóc giống Đặng Uyển. “Đặng Uyển bắt nạt Đào Đào ư?” Thích Thành đang lái xe, ông nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.
“Đúng vậy ạ, Đào Đào đang ngồi thì Đặng Uyển đấy Đào Đào từ trên ghế xuống, may mắn con đỡ em ấy, nếu không em ấy sẽ bị ngã chảy máu.” Thích Mân biết đã xảy ra chuyện gì.
Thích Thành nhíu mày, sắc mặt khó coi, “Tiếu Uyển đích thật bị người cô họ nuôi trở nên bá đạo, con bé so vói Đào Đào còn lớn hon một tuổi là chị rồi mà còn bắt nạt em gái.”
“Ba, con không sao, sau này con cách xa chị là tốt rồi.” Vừa rồi mẹ vì cô mà xung đột vói cô họ, cô không muốn mình gây phiền toái cho ba mẹ.
“Đào Đào nhà ta rất ngoan, Đặng Uyển không so sánh được.” Hà Vãn không nhìn trúng Đặng Uyển được nửa điếm nào, đều nói ba tuổi là hiểu chuyện rồi, nhưng Đặng Uyển mười tuổi còn chưa hiểu chuyện, sau này không biết dạy thế nào.
“Hì hì.” Đào Đào ngượng ngùng gãi gãi bím tóc, cảm thấy mình không tốt như mẹ nói.
“ừm, sau này tiếu Mân là anh trai thì phải nhớ bảo vệ em gái nha con.” Thích Thành chỉ hỏi một chút, cũng không có ý định làm lớn chuyện, nói thế nào cũng là chuyện của trẻ con, ỏng là người lớn cũng không tiện xen vào.
“Con biết ạ.” Thích Mân biết, bảo vệ em gái chính là trách nhiệm của anh trai.
Thích Thành đưa người đến cửa nhà, Thích Mân trông thấy Dịch Tuần ở hoa viên của tiếu khu.
“Ba, ngừng xe một chút, con nói vài câu với Dịch Tuần.” Thích Mân lại nhìn về phía Đào Đào, “Đào Đào, em đi không?”