Thích Mỹ Âm nghe xong lời này liền gấp, “Ba, ba nhìn Uyển nhi bị khi dễ mà xem, tiếu Mân và chị dâu một lòng che chở cho con nhóc nhặt được này, Uyển nhi là cháu ngoại của ba đó.”
Thích Mỹ Âm lại nhìn bà cụ, nhưng bà cụ không nói gì, hiến nhiên lúc đối mặt với ông cụ, bà cụ cũng không có quyền nói chuyện nào, người có uy thế lớn nhất trong nhà vẫn là ông cụ.
“Được rồi, trẻ con náo loạn đã coi như xong, người lớn các người đi theo xem náo nhiệt làm gì, nếu đã mang về nhà, thì chính là đứa trẻ nhà họ Thích,
đừng mở miệ ng mộ t tiếng là nhặt được, cô vẫn còn là trẻ con sao?”
Thích Mỹ Âm trừng mắt nhìn Đào Đào, bà ta không nghĩ tới ông cụ vậ y mà hướng về phía con nhỏ tạp / chủng này.
“Ba nói đúng lắm, đều là đứa trẻ từng nhà, chúng ta người lớn xen vào làm gì.”
Hà Vãn cười, Đào Đào bên này có Thích Mân che chở, nên cô không bị ủy khuất gì, nhưng Đặng Uyển bên kia không có ai giúp cô ta, chuyện của trẻ con
thì đế chúng tự giải quyết, Thích Mỹ Âm không chiếm được tiện nghi nào.
“Đứa bé này đặt tên là gì?” ông cụ nhìn Đào Đào, không tỏ rõ ý kiến dời ánh mắt, ỏng cụ đối với đứa bé này không có ý kiến gì, chẳng qua là thêm một bát com mà thôi, về phần tài sản trong nhà, ông cụ không thể nào chia cho đứa trẻ không cùng huyết thống được.
“A Thành đặt tên con bé là Thích Nguyệt ạ.”
“ừm, vậy giữa trưa A Thành và A Giản trở về thì đi đến từ đường một chuyến, ghi tên vào.” ông cụ không có ý định phân cao thấp việc này.
“Cảm on ba, Đào Đào còn không mau cảm on ông nội nào con.”
Hà Vãn cười nhìn Thích Mỹ Âm, cô em chồng này của bà, trước đây bà chưa sinh Thích Mân bà không biết bà ta đã nói bao nhiêu “lời hữu ích”, bà và Thích Thành kết hôn chưa được hai năm bà ta luôn lải nhải bên cạnh ông cụ nói hình như Hà Vãn bà không sinh được con.
Sau này bà sinh Thích Mân thì lại thúc giục bà cụ bảo bà sinh đứa thứ hai, nói cái gì mà đông con nhiều phúc, co thế Hà Vãn không tốt, đã nhiều năm rồi bà không có đứa thứ hai, bà không biết bị Thích Mỹ Âm ngầm trào phúng mấy lần, bây giờ bà có Đào Đào, Thích Mỹ Âm vẫn nói nhiều.
Sau đó ông cụ ngồi ở đây, tất cả mọi người không thể nói chuyện phiếm, Hà Vãn vô cùng vui vẻ, chờ đến giữa trưa mấy người đàn ông trở về.
Chưa đến mười hai giờ, Thích Thành và Thích Giản đã đến, Đào Đào trông thấy Thích Thành liền cười, bởi vì ở nhà cũ có ông bà nội đang ở đây, Đào Đào không thế chạy đến, bằng không lúc bình thường trong nhà, sau khi Thích Thành trở về Đào Đào liền chạy tới.
Đào Đào không tiến lên, Thích Thành liền chủ động xoay người ôm Đào Đào, người ngoài nhìn vào con tưởng ba con ruột, chỗ nào nhìn ra được con nuôi. Đào Đào ôm Thích Thành, vươn cổ hôn mặt ông, “Ba ba.”
“Ai, Đào Đào hôm nay có vui vẻ không?”
“Vui vẻ ạ, ông bà đều đối với con rất tốt.” Đào Đào gật đầu.
Thích Thành nhìn Hà Vãn, Hà Vãn lắc đầu, trong mắt đều là bất đắc dĩ, đứa bé này quá hiểu chuyện rồi.
“Đã về rồi, vậy thì liền đi qua đi.” ồng cụ đứng lên, Thích Giản đi lên đỡ ông cụ, một đoàn người đi đến từ đường sau nhà cũ.
Từ đường có lịch sử trên trăm năm, bên trong vẫn được giữ gìn, chưa từng tu sửa qua, đến cửa từ đường, Thích Thành thả Đào Đào xuống, nắm tay của cô đi vào, Thích Mân và Hà Vãn theo ở phía sau.
Mọi người trước tiên là dâng hương tế tố, sau đó ông cụ lấy quyến gia phả ra, ghi tên Thích Nguyệt vào, ngay lúc ông cụ tính ghi thêm từ con nuôi, bị Thích Thành ngăn, “Ba, cứ như vậy đi.” Ý tứ chính là Thích Nguyệt không tính là con nuôi, chính là con ruột của hai người.
Ông cụ nhìn Thích Thành, “Con nghĩ kỹ rồi?”
“Dạ, con và A Vãn đã thương lượng qua để Đào Đào là con gái chúng con.”