Thích Mân còn mucin nói điều gì, người đã bị Dịch Tuần bế lên, “Đi thôi.”
Thích Mân tận mắt nhìn Dịch Tuần ôm em gái mình đi, cậu lắc đầu đuổi theo, ai không biết còn tưởng Đào Đào là em gái cậu ấy.
Đào Đào làm ổ trong ngực Dịch Tuần, một cử động cũng không dám, hiện tại cô thấy may mắn vì mình không mập, bằng không sẽ khiến anh Dịch mệt, rất nhanh tới phòng y tế, Dịch Tuần đem người để trên giường bệnh, “Cảm ơn anh Dịch.”
Dịch Tuần đưa tay vuốt tóc rối Đào Đào, “Ngồi xuống, lão sư, cô giúp em ấy kiểm tra đầu gối với ạ, em ấy bị ngã rách da.”
Dịch Tuần thấy tay Đào Đào nắm chắc kẹo hồ lô đã bị bấn, cậu đưa tay định thay cô ném đi,” Anh Dịch —” Đào Đào nắm chặt cây kẹo.
“Đã bị bẩn rồi.”
“Được rồi ạ, thật đáng tiếc.” Đào Đào nhìn một viên kẹo hồ lô còn thừa lại, chẹp chẹp miệng, như đang cảm thụ dư vị.
“Lần sau mua cho em.”
Nghe vậy Đào Đào lại cười, “Vậy được ạ.”
Lão sư cúi đầu nhìn thoáng qua, “Không sao đâu, nhưng vết bầm cần phải xoa đi, nếu không ngày mai càng đau.” Những đứa trẻ trong trường học, ba ngày thì hai ngày đều bị ngã, rất phổ biến, không phải vấn đề lớn gì.
Thích Mân và Dịch Tuần cùng nhìn nhau, vết bầm rất đau, bọn họ đều từng bị, khi còn bé Thích Mân từng được xoa một lần, một đứa con trai nước mắt còn nhịn không được, Đào Đào còn là một cô gái nhỏ nũng nịu…
“Sao vậy ạ?” Đào Đào nhìn hai người, cô cảm giác bầu không khí có chút kỳ quái.
“Đào Đào, xoa máu bầm có hoi đau một chút, em nhịn một chút nhé.”
“Đau nhiều không ạ?” Ánh mắt Đào Đào ngo ngác, trông hoi ngổc, trước đây bị ngã Đào Đào đều không xoa, cô tự để nó khỏi, “Có thể không xoa được không ạ?”
“Không thể.” Dịch Tuần ngồi xổm xuống, một tay đỡ sau lưng Đào Đào, một tay ấn xuống chân cô, Thích Mân từ trong tay lão sư tiếp nhận rượu thuốc, bắt đầu ra tay.
“A…” Mới xoa bóp một cái, khuôn mặt nhỏ Đào Đào vặn vẹo vì đau, đây cũng quá đau rồi?
“Anh trai, em không muốn xoa.” Đào Đào dùng sức rúc về phía sau, lại bị Dịch Tuần ấn xuống, không thể động đậy.
“Đừng nhúc nhích, Đào Đào nhịn một chút.” Thích Mân cũng không đành lòng, nhưng mới xoa vết bầm tan đi khá nhanh.
“ô…” Đào Đào nắm cánh tay Dịch Tuần, mặc dù cô gắng sức chịu đựng, nhưng nước mắt vẫn roi xuống, đau quá.
Dịch Tuần cau chặt mày, đây là lần đầu cậu thấy bộ dáng này của Đào Đào, Đào Đào trước đây luôn cười hì hì, lần đầu tiên thấy cô nhỏ giọng nức nở, cắn chặt răng không chịu lên tiếng, môi dưới đều bị cô cắn nát.
“Há mồm.” Dịch Tuần nắm cằm Đào Đào, khiến cô há mồm, “Chảy máu.”
“Em không sao, không có việc gì đâu ạ.” Đào Đào cười cười, Thích Mân bên này rốt cục cũng xong, “Lão sư, làm như này có thể chứ ạ?”
“Được rồi, lại bôi chút thuốc, cô gái nhỏ rất lợi hại nha, đã đau vậy còn không kêu.” Chính người lớn cũng chưa chắc chịu được đau lúc xoa máu bầm.
“Đau.”Hai mắt Đào Đào mang theo nước mắt, cô ủy khuất lau nước mắt.
“Được rồi, không sao đâu, ngày mai sẽ hết đau thôi.” Thích Mân lau nước mắt và vết máu trên môi Đào Đào, cậu dẫn người ra ngoài cho tới trưa người liền biến thành như này, trở về còn không phải bị ba mẹ răn dạy chết.
“ừm.” Đào Đào buông váy, đôi mắt ướt át ngửa đầu nhìn bọn họ, trên lông mi còn vương nước mắt.
“Đi về nhà thôi, anh trai cõng em.” Thích Mân ngồi xổm trước mặt Đào Đào.
“Em có thể đi được.” Đào Đào lẩm bấm
“Mau lên đây, nếu không anh trai tức giận đấy.” Thích Mân ra vẻ nghiêm túc.