“Tốt, đây chính là Đào Đào a, cô gái nhỏ thật xinh đẹp, lớn lên rất đẹp mắt.” Bà ngoại đưa tay sờ lên đầu Đào Đào, cử chỉ thân mật lộ rõ trên mặt.
“Mau vào ngồi đi, Vân Vân còn đang ngủ đấy, nha đầu này cuối tuần luôn ngủ nướng.”
“Vân Vân là con gái của cậu.” Thích Mân bên tai nhở giọng nhắc nhở Đào Đào, Đào Đào gật gật đầu ra hiệu đã biết, trước đó cô đã nghe mẹ nói qua một lần.
“Đào Đào, lại đây ngồi bên cạnh bà ngoại nào, con thích ăn cái gì, để bà ngoại cho người mua bánh kẹo và bánh quy cho con, thích ăn gì thì tự con cầm.”
“Con cảm ơn bà ngoại.”
“Ngoan, tiểu Mân con quen chỗ này thì con dẫn em gái đi chơi đi.”
Bà ngoại sớm biết cơ thể Hà Vãn không tốt không thể sinh con thứ hai, vợ chồng trẻ lại thích có con gái, nên bà sớm thúc hai người nhận nuôi một đứa, ân sinh không bằng ân nuôi lớn, nuôi lớn con gái mình, còn quản ruột thịt hay không ư, bà nhìn Đào Đào ngược lại rất thích cô bé, có cả trai lẫn gái mới tốt.
Không bao lâu sau, vợ chồng cậu mợ trở về, Vân Vân cũng từ trên lầu đi xuống, Vân Vân so với Đào Đào nhỏ hơn một tuổi, nhưng lại cao hơn Đào Đào một chút, béo một chút, ai không biết còn tường Vân Vân là chị.
Tính cách Vân Vân ngược lại rất tốt, trong nhà chỉ có cô ấy là con gái, nên không có chơi cùng cô, nên cô trông thấy Đào Đào thì rất vui vẻ, khác với Đặng Uyển.
Đào Đào cũng thích có bạn chơi, hai người rất nhanh liền chơi cùng nhau, tay trong tay ra ngoài sân chơi.
Cô dẫn Đào Đào đi xem rùa đen nhỏ cô nuôi gần đây, rồi lại về sau sân hái quả mận chín ăn.
Thích Mân trong một lúc không coi chừng, Đào Đào đã leo lên cây rồi, Thích Mân bị hù, nhịp tim đập thình thịch, Đào Đào rất khỏe, cô leo cây một cách rất trơn tru, cô đang hái quả mậ n thì trông thấy Thích Mân tới, cuối cùng Thích Mân tức giận mới leo xuống, Đào Đào còn nhõng nhẻo năn nỉ Thích Mân đừng nói với Hà Vãn.
Vân Vân không biết rất nguy hiểm, cô thấy Đào Đào biết leo cây thì càng thích chị gái này.
Hai người dùng cái rổ nhỏ nhặt quả mận trên đất cho vào rồi đem đi rửa, Thích Mân nhìn hai cô gái nhỏ gan to bằng trời này chỉ biết lắc đầu, hai người này mà ở cùng nhau sẽ lật trời mà.
ở nhà bà ngoại một ngày, Vân Vân không nỡ để Đào Đào đi, lúc cô về cô ấy còn đưa cho Đào Đào con rùa đen nhỏ cô ấy nuôi.
Bà ngoại cười nói, “Đứa nhỏ này, đây là hai con rùa đen bảo bối của con bé đấy, bây giờ con bé nguyện ý cho Đào Đào, chứng tỏ con bé rất thích Đào Đào, Đào Đào có muốn ở nhà bà mấy ngày nữa không?”
Tính Đào Đào rất lớn mật, nhưng lần đầu tiên tới nhà bà ngoại, mặc dù có bạn choi, nhưng cô vẫn thấp thỏm, không dám ở nơi này, còn Hà Vãn nghĩ đến sau này có rất nhiều cơ hội làm quen nên uyển chuyển từ chối.
Đào Đào nhẹ nhàng thở ra, cô đáp ứng Vân Vân nhất định sẽ chăm sóc rùa đen nhỏ thật tốt, Hà Vãn cùng Thích Thành mới dẫn theo hai đứa nhỏ rời khỏi nhà bà ngoại.