Editor: wioo
Bữa cơm này người cuối cùng ngồi lại chỉ còn Cố Xướng Thịnh và Cố Tư Liễm, mấy người phụ nữ đã ra khỏi bàn cơm.
Tô Dạng Nhiên quay đầu thấy bọn họ còn đang uống rượu, cảm thấy trong phòng ngột ngạt nên đứng dậy đi ra ngoài, Cố Tư Dư đang bưng trái cây tới cũng thấy cô, kêu một tiếng.
"Tô Dạng Nhiên."
Tô Dạng Nhiên quay đầu nhìn cô ta, "Có chuyện gì à?"
Cố Tư Dư đi tới, hỏi: "Cô và anh ta chuẩn bị kết hôn rồi?"
"Tạm thời còn chưa nghĩ nhiều đến vậy."
Cố Tư Dư liếc mắt, "Không kết hôn thì gặp người lớn làm gì?"
Tô Dạng Nhiên nhíu mày, "Em ra mắt bạn trai rồi có kết hôn không?"
Cố Tư Dư trợn mắt nhìn, bạn trai cũ của cô ta vẫn đi ngoại tình, Cố Tư Dư bị chọc tức nói: "Nếu không phải nhờ nhà họ Cố thì cô nghĩ anh ta thèm nhìn cô à?"
"Nhà họ Cố lợi hại đến vậy à, thế sao con gái Cố gia vẫn bị cắm sừng nhỉ?"
"Tô Dạng Nhiên, sau này cô sẽ đi lấy chồng từ nhà tôi, tốt hơn hết là cô nên nói chuyện đàng hoàng với tôi."
Tô Dạng Nhiên, "Còn phải xem tôi muốn không đã."
"Cô huênh hoang gì vậy? Không phải xuất giá từ nhà mẹ thì sẽ bị nhà chồng coi thường, đến lúc đó cô còn phải khóc lóc xin Cố gia nữa đấy."
Lời nói của Cố Tư Dư trùng hợp bị ba người đi ra hút thuốc lá nghe được, chân mày Thẩm Quyến lập tức nhíu lại, Cố Xướng Thịnh lúng túng, hôm nay ông còn dặn đi dặn lại Cố Tư Dư không được gây loạn, bây giờ con bé ấy lại chuốc thêm phiền toái.
"Cố Tư Dư, con nói gì vậy! Còn không mau xin lỗi chị đi!" Ông lên tiếng trước.
Cố Tư Dư cũng không ngờ cuộc nói chuyện bị ba người nghe được, nhưng tới giờ cô ta chưa từng cúi đầu trước Tô Dạng Nhiên, dĩ nhiên là không muốn nói xin lỗi.
Thấy Cố Tư Dư không lên tiếng, Cố Xướng Thịnh càng lúng túng hơn, ông chỉ có thể nói với Thẩm Quyến: "Tiểu Thẩm à, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, con đừng so đo với nó, nó mê sảng nói bừa đấy."
Thẩm Quyến cười cười, sau đó đi tới cạnh cô, anh đưa tay nắm bả vai cô, ôn tồn nói: "Vâng, con biết, Nhiên Nhiên sẽ không so đo với em ấy đâu."
Mặt Cố Xướng Thịnh cứng đờ, thật khó nói, ngày gặp mặt hôm nay ông cũng cảm giác được, cậu trai trẻ này dù là ăn nói hay xử sự đều vô cùng chững chạc trưởng thành, hơn nữa từng câu từng chữ đều bảo vệ Nhiên Nhiên.
Cố Tư Dư nhăn nhó, anh ta nói vậy là sao. Ba mình nói như vậy cũng được đi, anh ta là ai mà dám nói thế, cái gì mà Tô Dạng Nhiên sẽ không so đo, cô ta còn chưa nói mình sẽ không so đo mà!
"Anh nói vậy là sao, chẳng lẽ tôi nói sai cái gì à?" Cố Tư Dư trừng Thẩm Quyến. Ánh mắt anh không thay đổi, chỉ ôn hòa cười. Anh không nói câu nào làm Cố Tư Dư càng khó chịu, ngay tại lúc cô ta không nhịn được nữa định lên tiếng thì một giọng nữ từ phía sau truyền tới.
"Cố gia không phải nhà mẹ Nhiên Nhiên nhưng nếu ngưỡng cửa nhà này cao quá thì mẹ con tôi cũng không đòi hỏi."
Sắc mặt Cố Xướng Thịnh thay đổi, ông vội vàng xoay người lại nhìn Tần Trăn đang đi ra, "Em nói gì vậy, ngưỡng cửa nhà họ Cố không cao, nhà này cũng là nhà mẹ của Nhiên Nhiên."
Cố Tư Liễm trừng Cố Tư Dư, "Em dám nói bậy bạ nữa thử xem?"
Cố Tư Dư cắn răng không lên tiếng, vừa rồi đúng là cô bị câu nói của Tần Trăn làm giật mình.
"Cố Tư Dư, con thật là càng ngày càng không ra gì, mau xin lỗi đi, đừng để cha phải làm con mất mặt!" Cố Xướng Thịnh nhìn Cố Tư Dư, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Cố Tư Dư không muốn nói xin lỗi, nhưng cô ta biết lúc này mình không chịu nhượng bộ thì Cố Xướng Thịnh sẽ thật sự ra tay, vì vậy không thể không nói xin lỗi, "Xin lỗi."
Tô Dạng Nhiên cũng không muốn làm ngày hôm nay mất vui, cô không nói thêm gì nữa, chuyện này cứ như vậy trôi qua. Vì vậy mà bữa cơm kết thúc trước thời hạn, Thẩm Quyến uống rượu, nên Tô Dạng Nhiên lái xe.
Lúc về, Tần Trăn kéo tay cô, chăm chú nhìn cô, cuối cùng nói: "Con lái xe cẩn thận."
Nói thật, câu nói vừa nãy của bà đã chạm đến đáy lòng Tô Dạng Nhiên, cô nhìn bà, cuối cùng gật đầu, "Vâng, con biết rồi, mẹ mau vào đi."
Về đến nhà, cô hơi yên lặng, cả đường đi cũng đều trầm mặc, Thẩm Quyến uống nhiều rượu nhưng vẫn cố chống lại cơn say để nói chuyện với cô, "Sao vậy, em không vui hả?"
Tô Dạng Nhiên quay đầu cười, "Đâu có, có gì mà không vui đâu chứ."
Thẩm Quyến để cô ngồi xuống rồi đưa tay ôm lấy cô, trên người anh có mùi rượu nhưng dựa vào lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
"Có phải em còn suy nghĩ lời Cố Tư Dư nói không?"
"Không phải, em chỉ suy nghĩ câu mẹ nói thôi."
Thẩm Quyến cười, "Thấy cảm động hả?"
"Nói không có thì là giả, hơn nữa em không ngờ bà ấy sẽ nói vậy."
Thẩm Quyến ôm chặt Tô Dạng Nhiên, hôn một cái lên đỉnh đầu cô.
"Thẩm Quyến, anh biết không, thật ra lúc nghe bà ấy nói vậy em lại cảm thấy xót xa, đây chắc là câu nói ấm lòng nhất trong vô vàn mấy mươi năm qua." Giọng Tô Dạng Nhiên thấp xuống.
"Ừ, anh hiểu mà."
"Em không biết tại sao nhưng trong nháy mắt đó, em lại không muốn đi so sánh hay trách móc bà trước kia nữa."
Thẩm Quyến hiểu tâm trạng cô thế nào, ngoài miệng Tô Dạng Nhiên nói không thèm để ý, không có liên quan nhưng đáy lòng vẫn yếu ớt. Cô cũng muốn được mẹ quan tâm nhưng hy vọng rồi thất vọng đã làm cô không trông mong gì nữa, nhưng nếu như người bên kia chủ động đưa tay ra, cô cũng sẽ do dự, thậm chí suy nghĩ xem mình có muốn nếm thử cảm giác được yeu thương, nói cho cùng là mềm lòng, cô là một người cứng rắn nhưng mềm yếu.
"Em rất sợ đến cuối cùng vẫn là nước chảy qua giỏ trúc, em rất sợ cảm giác như vậy." Cô tiếp tục lẩm bẩm nói.
Thẩm Quyến đau lòng, hơi đẩy người cô ra, đổi thành nắm vai cô, ánh mắt chăm chú nhìn Tô Dạng Nhiên, dịu dàng nói: "Dù em quyết định thế nào, anh cũng đều ở đây."
Tô Dạng Nhiên cười, cô đưa tay quàng qua cổ anh, đến gần, "Ừm, em biết rồi, hôm nay anh uống nhiều rượu có khó chịu không?"Thẩm Quyến vòng tay qua ngang hông cô, "Lần đầu tiên anh uống nhiều rượu như vậy đấy, thật khó chịu."
"Khó chịu thì nghỉ ngơi tắm rửa sớm, anh tắm xong em sẽ xoa bóp cho nhé?"
"Vậy cũng được."
********************
Mấy ngày nay Khương Linh làm gì cũng hỏng, trong công việc hay là vấn đề riêng đều hỏng bét, hơn nữa trụ sở chính nước Mỹ lại điện thoại tới, nói bên kia có chút vấn đề, ông không thể không về nước sớm, nhưng chuyện bên này cũng chưa xử lý xong.
Không biết có phải do ảnh hưởng từ cuộc nói chuyện hôm đó hay không mà Khương Linh không dám đi tìm Thẩm Quyến. Thậm chí ông không biết mình nên nói như thế nào, sợ khi vừa mở miệng thì sẽ bị sự áy náy vô hạn bao phủ, ông là cha nhưng không làm gì được cho con. Con trai không nợ ông gì cả, chỉ có người cha này mới thiếu nợ con trầm trọng.
"Khương tổng, trụ sở chính bên kia..." Tiểu Trần cũng gấp, vì vậy anh ta không nhịn được nhắc nhở Khương Linh. Khương Linh đưa tay xoa xoa thái dương, ông thở dài một cái, "Về thôi."
Tiểu Trần thở phào nhẹ nhõm, anh ta suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Vậy trước khi đi ngài có cần đi gặp cậu cả không?"
Khương Linh cười tự giễu, "Dù tôi muốn gặp cũng không chắc sẽ gặp được."
Tiểu Trần há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì nữa. Khương Linh ngẩng đầu lên, "Đặt vé tối nay bay, được rồi, cậu ra ngoài trước đi."
"Dạ, Khương tổng."
Chín giờ tối máy bay cất cánh, lúc còn nửa tiếng là bay, ông đột nhiên nghĩ đến chuyện rất nhiều năm trước. Mỗi lần phải bay ra nước ngoài, sau lưng ông luôn có tiếng của một đứa bé trai, cậu con trai nén sự thất vọng trong mắt xuống, xua tay, nhỏ giọng nói: "Ba tạm biệt, mẹ và con chờ ba về."
Nhưng đột nhiên hình bóng ấy tan thành mây khói, ông sâu sắc cảm nhận được sự trống không từ tâm hồn. Ông thấy mình như mất đi gì đó quan trọng, khó chịu thở dốc, ông đã bỏ lỡ quá nhiều, trong lúc nhìn lại cái gì cũng không còn. Thời gian trôi qua quá nhanh, một cái chớp mắt đã đi qua hơn nửa đời người. Vào lúc này, ông mới thật sự ý thức được mình thật sự bỉ ổi, dù là quá khứ hay là bây giờ.
Ông còn tự phỉ nhổ bản thân khi nhớ lại những lời mình đã nói, vậy người khác sẽ cảm thấy thế nào? Thẩm Lan Du nói không sai, hai đứa đều là con trai ông nhưng ông đã nâng niu đứa này lãng quên đứa kia, thế mà ông không phát hiện.
Khương Linh nhìn cánh cửa lên máy bay, điện thoại trong túi tựa như có sức nặng.
Thẩm Quyến nhận được điện thoại của Khương Linh, anh sững sốt một chút nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn bắt máy, giọng nói ông từ đầu kia truyền tới.
"A Quyến, cha sắp về Mỹ rồi."
Thẩm Quyến rũ tròng mắt, nhàn nhạt nói: "Ừm, lên đường thuận buồm xuôi gió."
"A Quyến, có thể cha sẽ không trở về nước nữa."
"Ừ, dù sao con ông cũng ở bên đó."
Đầu kia im lặng một hồi, mấy giây sau anh mới nghe tiếng nói, "A Quyến, xin lỗi con."
"Lời xin lỗi này tôi ghi nhận."
"A Quyến... Con có thể nào... gọi cha một tiếng không?"
Lúc này là bên anh im lặng, anh mím chặt môi, không nói gì, mơ hồ nghe bên kia truyền tới tiếng nhắc nhở lên máy bay.
"A Quyến, cha sắp lên máy bay rồi, cha hy vọng sau này con có thể sống thật tốt, thật hạnh phúc."
Thẩm Quyến ngẩng đầu nhìn Tô Dạng Nhiên đang ngồi trên thảm chơi với tiểu cầu, cô nhận ra được ánh nhìn của anh, hơi ngẩng đầu lên cười.
"Ừ, con sẽ."