Ôn Nhu Mười Dặm

Chương 60




Editor: Wioo

Sau khi kết thúc mồ hôi hai người chảy đầm đìa, Tô Dạng Nhiên kê gò má lên khuôn ngực nóng bỏng rắn chắc của anh, đôi môi đỏ hơi hé.

Thẩm Quyến không cắt đứt mà yên lặng nghe cô nói, tay dán vào sau lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve như an ủi, nghe cô kể những chuyện trước kia chưa từng nói với ai, trong lòng anh phức tạp, Thẩm Quyến bọc bàn tay nhỏ bé của cô trong tay mình, yêu thương hôn lấy.

Tô Dạng Nhiên nói xong, yên lặng hai giây sau đó nhỏ giọng hỏi: "Anh có cảm thấy suy nghĩ của em rất ngớ ngẩn không?"

Thẩm Quyến kinh ngạc, "Ngớ ngẩn? Sao em lại nghĩ mình thế?"

Tô Dạng Nhiên: "Em không biết, em chỉ cảm thấy mình đang bị giam trong một cái vòng, cái vòng này từ từ thu nhỏ lại, siết chặt không thở nổi, cực kỳ khó chịu nhưng lại không biết làm sao, muốn trốn thoát nhưng... Nhưng càng muốn thoát thì càng bị trói buộc chặt hơn, rất khó chịu, rõ ràng là định liều mạng phản kháng nhưng cuối cùng không biết bắt đầu từ đâu."

Nghe cô nói Thẩm Quyến đã biết cô chui sừng trâu nhọn*, cô nói mình như thế nhưng thật ra không phải, "Người ta nói nhận một chút ơn cũng phải đền đáp gấp đôi, nhưng em đã trả xong rồi đúng không? Chẳng lẽ còn phải trả cả đời? Gánh nặng trong lòng em quá lớn, nó giống như một sợi dây cung căng, chỉ nhẹ nhàng kích thích mà đã bị ảnh hưởng, em thông minh như vậy, anh không tin em không hiểu rõ điều đó."

* đại loại là có một câu chuyện, một con chuột lọt vào sừng trâu, muốn đào về phía mũi sừng trâu, được khuyên là càng đào về phía đó càng hẹp, đi sai đường rồi, nhưng chuột không nghe, vẫn tiếp tục và chết trong đó. Câu này để chỉ phí lực nghiên cứu một vấn đề không đáng để nghiên cứu, hoặc không có cách để giải quyết, hoặc cũng để chỉ tư tưởng hoặc phương pháp còn hẹp. Nguồn: hoaisinhanhca.wordpress

Tô Dạng Nhiên không phản bác, cô hiểu hết đạo lý này nhưng vẫn cảm thấy luống cuống.

"Vậy em nên làm gì mới đúng?"

Thẩm Quyến cúi đầu hôn một cái lên đỉnh đầu cô, "Trong lòng em đã có đáp án rồi đúng không? Đi theo con đường bản thân muốn, chỉ cần là em chọn, dù là đi xuống anh vẫn sẽ ở bên em."

Hốc mắt Tô Dạng nhiên ánh lên hơi nước, "... Thẩm Quyến."

Thẩm Quyến ôm cô, "Được rồi, em đừng khóc nữa, em khóc anh cũng không biết làm sao."

Tô Dạng Nhiên thút thít mấy tiếng rồi từ từ ngưng chảy nước mắt, ánh mắt cô vẫn còn đo đỏ như con thỏ nhỏ vậy, Thẩm Quyến nhẹ hôn lên đó.

"Ột ột ——"

Tô Dạng Nhiên liếc nhìn nơi phát ra âm thanh, gò má Thẩm Quyến đỏ lên, anh ho nhẹ một tiếng, "Anh còn chưa ăn cơm tối."

Anh nói chuyện điện thoại với cô xong chưa ăn cơm tối mà đã chạy tới đây? Tô Dạng Nhiên hơi nhỏm người dậy, nói: "Em có mua sủi cảo, để em nấu cho anh ăn nhé?"

Lúc cô đứng dậy, bộ ngực mềm mại nhẵn nhụi bỗng nhiên rời đi, trong bóng tối dưới lớp chăn mỏng, chỗ kia như ẩn như hiện, cảm giác như trên thiên đàng anh vừa hưởng thụ, bây giờ suy nghĩ tới làm cổ họng lần nữa khô khốc, bàn tay đặt lên eo cô hơi dùng lực.

Tô Dạng Nhiên cảm giác được sự biến hóa của anh thì xấu hổ, cô bấu anh một cái, "Rốt cuộc anh còn muốn ăn cơm không?"

Thẩm Quyến cười khẽ, "Ăn."

Nấu sủi cảo là tiện lợi nhất, chỉ cần chờ nước sôi, bỏ vào là ăn được.

Thẩm Quyến đứng ở cửa phòng bếp nhìn người đang nấu sủi cảo, bộ váy ngủ đơn sắc dài đến đầu gối lộ ra bắp chân gầy gò trắng nõn, trên bắp chân có nhiều chấm đỏ, anh biết những điểm đỏ kéo dài tận lên trên, vòng eo mảnh khảnh, mái tóc đen phập phồng như đoạn tơ lụa khi chạm vào ngực anh.

Tô Dạng Nhiên đợi nước sôi xong vội vàng bỏ sủi cảo vào, cô nghĩ nghĩ rồi lại thả nhiều một chút, mình cũng chưa ăn cơm tối, vừa rồi vận động kịch liệt quá trong khi bụng vẫn trống không, bỏ sủi cảo vào xong cô xoay người lại nhìn anh, "Mấy phút nữa là ăn được rồi."

Thẩm Quyến cười, anh đi tới đưa tay ôm lấy cô, mắt nhìn vào nồi, "Hôm nay muộn rồi, ngày mai anh gói sủi cảo cho em ăn."

Tô Dạng Nhiên tựa cả người mình lòng anh, "Được đó, em muốn ăn nhân thịt bò với cải tề thái*."

"Được, ngày mai anh đi mua thịt bò, bầm nát trộn lại gói sủi cảo cho em."

Tô Dạng Nhiên gật đầu, "Vâng."

Đang nói chuyện, nước trong nồi đã sôi, trong không khí truyền tới hương thơm thoang thoảng, Tô Dạng Nhiên vội vàng dùng vá đảo mấy vòng, "Anh lấy cái đĩa giùm em đi."

Thẩm Quyến cầm đĩa tới, múc đầy một đĩa, lại rót giấm và tiêu, mùi thơm càng nồng, một đĩa sủi cảo hai người ăn sạch sẽ, bụng trống trơn đã tròn gồ lên, Thẩm Quyến dọn đĩa đem rửa.

Ăn no xong lại buồn ngủ, Tô Dạng Nhiên với lấy cái gối ôm vào ngực, co rúc trên ghế salon, Thẩm Quyến thu dọn xong bước vào đã nhìn thấy cô mơ màng buồn ngủ nằm trên salon, anh nhẹ bước đi tới, vừa đến gần cô liền mở mắt.

"... Hửm, anh rửa xong rồi hả?" Giọng nói ngáy ngủ.

Thẩm Quyến khom người nhẹ nhàng nhéo mặt cô, "Em buồn ngủ hả?"

Mặc dù bây giờ đang bị cơn buồn ngủ bao vây nhưng cô vẫn chống người ngồi dậy, "Ừ, nhưng em chưa tắm, phải tắm xong mới có thể ngủ..."

Thẩm Quyến nhìn cô vừa nói vừa nhắm mắt mở mắt thì thấy thương, anh khẽ hôn lên đôi môi hồng, "Nếu em buồn ngủ quá thì nhắm mắt ngủ đi, anh tắm cho em."

Đâu phải chưa từng, Tô Dạng Nhiên cũng quen rồi nên chủ động nhìn anh giang hai tay, khóe miệng Thẩm Quyến cong lên, ôm ngang hông cô, cổ tay Tô Dạng Nhiên lập tức choàng qua cổ anh, đầu cũng áp lại gần.

Thoải mái ngâm mình trong nước nóng mặc cho anh lau chùi, phòng tắm bị hơi nóng lấp đầy, cô đã sớm không chống nổi hoàn toàn nhắm hai mắt lại.

Thẩm Quyến nhìn người tựa vào bồn tắm ngủ mất, gò má trắng nõn bị hơi nóng hun đỏ, hô hấp đều đặn thong thả, cuối cùng Thẩm Quyến không khỏi bật cười, động tác càng cẩn thận hơn, tắm xong thì dùng một cái khăn lớn bọc cô lại thật chặt.

Anh dùng khăn lông lau tóc cho cô từng chút một, sợ tiếng máy sấy tóc sẽ đánh thức cô, xong cả rồi anh mới vào phòng tắm tẩy rửa đơn giản.

Tô Dạng Nhiên ngủ rất say cũng rất yên ổn, anh nằm lên giường, dường như cô cảm giác được nên sờ vài cái rồi nhích lại gần anh, tay chân giống như tám cái vây cá bám anh thật chặt.

Thẩm Quyến nhìn, không nhịn được cười, anh đưa ngón tay ra nhẹ nhàng sờ từ trán cô, trượt xuống mắt, sống mũi, môi, càm, cuối cùng mượn lực cùi chỏ nhổm lên hôn mi mắt cô một cái.

"Ngủ ngon, mơ đẹp."

Kì nghỉ qua đi, hai người đều bận chuyện của riêng mình, nhất là Thẩm Quyến, anh bận đến nỗi chân không chạm đất, càng lúng túng hơn là một lần ở trên giường, đang định vào thì bệnh viện gọi điện thoại khẩn cấp, trực tiếp kêu người đi, có lần đầu là càng về sau tăng ca thức đêm là chuyện bình thường như cơm bữa.

Mấy ngày này anh thường xuyên về nhà lúc rạng sáng ba bốn giờ, mấy lần trước Tô Dạng Nhiên cứ thế chống lại thời gian chờ anh về, nhưng lại bị anh giáo dục không ngừng, bắt cô không được thức đêm nữa, cuối cùng mỗi ngày Tô Dạng Nhiên vẫn cố định lên giường ngủ đúng giờ.

Không biết có phải là thần giao cách cảm hay không, mỗi lần Thẩm Quyến về, nằm trên giường là cô liền bắt đầu rúc vào trong ngực anh, gắt gao ôm anh không chịu buông tay, ban đầu Thẩm Quyến còn nghi ngờ không biết có phải cô cố ý không, rõ ràng không ngủ nhưng cứ giả bộ mình đang ngủ say.

Nhưng mấy lần sau anh phát hiện không phải cô giả bộ mà là ngủ thật, có thể giữa hai người thật sự có thần giao cách cảm.

Đêm nay lúc về đã là ba giờ sáng, tất cả đèn trong chung cư đều tắt, như thường ngày Thẩm Quyến rón rén mở cửa phòng ngủ, trong phòng ngủ bật một ngọn đèn nhỏ màu vàng, chăn trên giường quấn thành một đống.

Anh tắm xong vén chăn lên bò vào, đúng như dự đoán, chỉ ba giây sau là Tô Dạng Nhiên lại nhích tới, cuối cùng chui vào lòng anh, tay chân trực tiếp cuốn lấy người anh.

Mượn ánh đèn ngủ ấm áp, ánh mắt Thẩm Quyến dịu dàng nhìn cô, đúng lúc anh chuẩn bị tắt đèn thì người trong ngực đột nhiên phát ra một tiếng ưm nho nhỏ, dáng vẻ giống như sắp tỉnh dậy.

Đúng như dự đoán, mấy giây sau là cặp mắt kia chậm rãi mở ra, giọng cô còn mơ hồ và khàn khàn như người vừa tỉnh, "Anh về rồi!"

Thẩm Quyến "ừ" một tiếng, anh nhìn đôi mắt không mở ra nổi của cô, nói: "Còn sớm lắm, em ngủ tiếp đi."

Tô Dạng Nhiên dụi dụi trong lòng anh, một lát sau ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn ấm áp sáng trưng, gương mặt anh vô cùng dịu dàng nhưng cũng tràn đầy mệt mỏi, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh, "Anh còn phải tăng ca mỗi ngày tới khi nào nữa?"

Thẩm Quyến cười nhéo mũi cô, "Sao vậy? Em không vui hả?"

Tô Dạng Nhiên cũng tỉnh hơi hơi nhưng giọng vẫn khàn khàn, "Không có, em thấy ngày nào anh cũng cực khổ."

Nụ cười trên môi Thẩm Quyến càng sâu, "Em đang quan tâm anh à?"

"Anh nói nhảm gì đó? Anh là bạn trai em sao em không quan tâm cho được?"

"Nhiên Nhiên, anh vui quá!"

"Sao thế?"

"Bởi vì lời em nói làm anh vui."

Tô Dạng Nhiên cười sau đó nhổm người lên hôn anh một cái rồi thôi, hai người đã lâu rồi chưa triền miên, trong lòng anh đang sôi sục, Thẩm Quyến đưa tay níu ót Tô Dạng Nhiên định tiếp tục nhưng bị cô tránh khỏi.

"Nhiên Nhiên..." Giọng nói bất mãn.

Tô Dạng Nhiên cười đưa tay bắt anh nhắm mắt lại, "Anh mệt mỏi lắm rồi."

"Anh không mệt."

"Anh không mệt nhưng em mệt, mau ngủ đi."

"Nhưng anh đang khó chịu, không ngủ được." Anh mịt mờ nói, bỏ tay cô xuống.

Tô Dạng Nhiên rút tay ra, "Bây giờ nghỉ ngơi trước đã, chuyện gì chờ dậy rồi nói sau."

"Chờ dậy rồi nói sau?" Thẩm Quyến lặp lại.

"Ừ, mau ngủ thôi."

Thẩm Quyến suy nghĩ một lúc cuối cùng chịu tắt đèn, nhắm hai mắt lại. Qua một hồi, tiếng hít thở ổn định vang lên, xem ra anh ngủ thật rồi, Tô Dạng Nhiên cong môi, anh còn không biết xấu hổ nói mình không mệt, vậy mà vừa nhắm mắt đã ngủ liền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.